Ánh chiều tà rọi trên một tòa nhà bỏ hoang, mưa gió bào mòn qua năm tháng, cộng thêm dây leo quấn siết, khiến tòa nhà vặn vẹo thành hình thù kỳ dị.
"Xoẹt--"
Trên không trung phía trên tòa nhà đột nhiên xuất hiện một đốm sáng lớn bằng nắm tay, tỏa ra uy áp khủng khϊếp, những loài thú nhỏ và côn trùng trốn trong tòa nhà hoảng sợ tản ra như thủy triều. Đốm sáng càng lúc càng khuếch trương, âm dương tương sinh, giữa đốm sáng dần dần xuất hiện một hố đen, rồi đột ngột nổ tung, quầng sáng nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở vị trí vừa rồi còn là hố đen, lơ lửng kỳ lạ trên không trung vài giây, rồi "ầm" một tiếng nện xuống đất.
Xung quanh trở lại tĩnh lặng.
"Tí tách--"
Một giọt nước lẫn mùi bùn đất và cỏ xanh rơi xuống mặt, lông mi cô gái run rẩy, từ từ mở mắt, nhìn lên bầu trời đầy mây đỏ rực, thở ra một hơi dài.
Lê Tinh không thể ngờ rằng, một ngày nào đó, chuyện kỳ quái như xuyên không lại xảy ra với một tu sĩ hiện đại như cô.
Cô đã sai, nếu cô không đi hái bông hoa lan thạch hộc đó thì sẽ không rơi xuống vách đá; nếu không rơi xuống vách đá thì sẽ không gặp phải khe nứt không gian; nếu không bị cuốn vào khe nứt không gian thì sẽ không bị gió mạnh làm bị thương, suýt mất mạng; nếu không suýt mất mạng thì sẽ không kích hoạt nhẫn hộ thân, lấy việc thiêu đốt huyết nhục của chính mình làm cái giá, để mở tối đa khả năng phòng thủ.
May mắn thay vào khoảnh khắc chiếc nhẫn tan thành tro bụi, cô đã thuận lợi thông qua khe nứt không gian để đến đây. Một thân máu thịt cũng đã tiêu hao gần hết, thân tàn được pháp lực tái tạo, biến thành một hài đồng.
Nhìn bàn tay gầy gò khô héo của mình, Lê Tinh giật giật khóe mắt, nói thật, gói chân gà ngâm chua cay cô ăn tối qua còn trắng trẻo mập mạp hơn bàn tay này.
Cơ thể như bị nghiền nát, đau đớn không chịu nổi, Lê Tinh nghiến răng ngồi dậy, di chuyển tứ chi vào tư thế ngồi thiền, điều động linh khí để chữa thương.
Vừa vận công, Lê Tinh đã "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu bầm, sắc mặt không hề dịu đi, ngược lại càng trắng bệch, ngay cả trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì ngay khi cô vận chuyển chu thiên, Lê Tinh phát hiện đan điền của mình đã vỡ!
Dùng thần thức nội thị, đan điền của cô chằng chịt những vết nứt như tơ nhện, kim đan bên trong màu sắc tối tăm, linh khí nồng đậm đang thoát ra khỏi kim đan với tốc độ kinh người, theo những vết nứt như mạng nhện mà rò rỉ ra ngoài. Chỉ trong vài hơi thở, kim đan lại tối đi không ít, ngay cả hình dạng viên đan cũng sắp không giữ được.
Không kịp đau lòng vì tu vi vất vả tích lũy bao lâu nay tan thành mây khói, Lê Tinh nín thở, điều động linh khí còn lại trong đan điền, trước khi kim đan hoàn toàn tiêu tán, vận chuyển ba chu thiên, miễn cưỡng chữa lành vết thương bên trong do hiến tế huyết nhục.
Cơ thể không còn đau đớn như vậy, Lê Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát khung cảnh xung quanh. Đầu tiên đập vào mắt cô là một loại cây lạ trông giống như lông đà điểu, không gọi được tên, màu sắc tinh khiết và hình dạng mềm mại uyển chuyển khiến Lê Tinh không khỏi muốn đưa tay ra sờ.
Ngay khi tay cô sắp chạm vào cỏ lông vũ, một con thằn lằn cỏ dài hơn một mét vụt chạy qua, chỉ thấy cỏ lông vũ vừa rồi còn tự đung đưa không gió, nhanh như chớp cuốn lấy con thằn lằn cỏ, những chiếc lá như lông vũ đâu còn chút mềm mại uyển chuyển nào, từng chiếc dựng đứng như kim thép, đâm mạnh vào cơ thể con thằn lằn cỏ.
Máu bắn ra, cỏ lông vũ nếm được mùi vị, càng thêm phấn khích, những chiếc lá rộng quấn chặt lấy con thằn lằn cỏ, cuốn lên giữa không trung, dùng sức vặn vẹo cơ thể con thằn lằn cỏ. Con thằn lằn cỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều mạng sự giãy dụa nhưng so với cỏ lông vũ khổng lồ, sức lực của nó nhỏ bé vô cùng, giãy giụa chỉ khiến máu chảy nhiều và nhanh hơn mà thôi.