Lâm thị sững người, dường như nhớ ra điều gì, mặt mày tái mét.
Là con gái được cưng chiều nhất Lâm gia, lúc xuất giá Lâm thị sao có thể thiếu những bà tử và nha hoàn hồi môn giỏi giang bên cạnh? Trần ma ma này chính là do mẹ bà ta năm xưa tỉ mỉ lựa chọn cho bà ta.
Trần ma ma quả thực rất có năng lực, những chuyện bà ta biết về Phương di nương đều là nghe từ miệng Trần ma ma.
Nhưng mấy năm trước, Trần ma ma này lại bị phát hiện tư thông với đàn ông, còn lén lút đưa đàn ông vào nội viện hú hí. Chuyện này suýt chút nữa làm bà ta cũng thân bại danh liệt, cuối cùng vẫn là Nhậm lão thái thái ra tay xử lý giúp bà ta mới êm xuôi. Cũng vì lần đó, mấy bà tử và nha hoàn bên cạnh bà ta, người thì chết, người thì bị bán đi.
Nhà họ Lâm cũng vì chuyện này mà đuối lý, không dám đưa người đến nữa.
May mà Nhậm lão thái thái rất yêu thương bà ta, bà ta cũng không chịu thiệt thòi gì ở nhà họ Nhậm, nên nhà họ Lâm cũng yên tâm.
Giờ nghe Đại thái thái nhắc lại chuyện này, Lâm thị tự nhiên toàn thân không thoải mái, cũng không dám nói đến chuyện về nhà mẹ đẻ cầu cứu nữa.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lời ta nói không nghe thấy sao?" Nhậm lão thái thái lạnh mặt đuổi người.
"Vâng, mẹ. Con sẽ đưa Ngũ đệ muội ra ngoài." Đại thái thái cung kính nói, sau đó kéo Ngũ thái thái đang ấm ức ra ngoài.
Đúng lúc này, Quế ma ma vội vàng chạy về, mặt mày hớn hở nói: "Lão thái thái, Tam lão gia và Ngũ lão gia đã về! Xe ngựa đã đến cửa rồi!"
Sắc mặt Nhậm lão thái thái dễ chịu hơn nhiều: "Lão Tam với Lão Ngũ về rồi? Không phải nói là bị tuyết lớn chặn đường, phải trì hoãn mấy ngày sao?"
Triều đại Đại Chu không cấm người xuất thân thương nhân tham gia khoa cử, Nhị lão thái gia của Nhậm gia lúc trẻ từng muốn thi đỗ khoa cử để quang tông diệu tổ. Tiếc là thi mãi không đỗ, cuối cùng cũng chỉ đỗ tú tài.
May là đến đời ông ta, nhà họ Nhậm cũng không thiếu tiền, Nhậm lão thái gia liền bỏ ra không ít tiền giúp đệ đệ kiếm được một chức quan, tuy không có công việc cụ thể, nhưng cũng trở thành hội trưởng của một thương hội lớn của Yến Bắc đặt tại kinh thành.
Đại nhi tử của Nhị phòng Lão thái gia, Nhậm Thời Viễn ở Nhậm gia xếp hàng thứ hai, ở lại Bạch Hạc trấn hầu hạ mẫu thân, tiểu nhi tử xếp hàng thứ tư, Nhậm Thời Tự thì cùng Nhị lão thái gia ở kinh thành, cưới đích nữ của một vị quan ngũ phẩm, nhờ sự giúp đỡ của nhà vợ mà có được một chức vụ phụ trách mua sắm trong Nội vụ phủ.
Ngũ lão gia Nhậm Thời Mậu của đại phòng hàng năm đều có mấy tháng theo thúc phụ ở kinh thành, học hỏi cách giao tiếp ứng xử trên quan trường.
Tam lão gia Nhậm Thời Mẫn có thể coi là một người khác biệt trong Nhậm gia, ông không thích kinh doanh cũng không thích làm quan, chỉ hứng thú với những việc tao nhã như ngâm thơ vẽ tranh, đàn hát múa kiếm, tự ví mình như danh sĩ phong lưu thời Ngụy Tấn. Lần này ông lên kinh là để tham gia hội họa được tổ chức năm năm một lần ở kinh thành, đã rời nhà nửa năm.
Hôm nay hai huynh đệ cùng nhau trở về.
Ngũ thái thái lập tức dừng bước, vẻ mừng rỡ trong mắt khiến bà ta trong phút chốc tràn đầy sức sống, những oán giận và uất ức trước đó lập tức biến mất không còn tăm hơi.
"Đại tẩu, tỷ xem mắt ta có sưng không?" Lâm thị vội vàng kéo tay áo đại thái thái, có chút thẹn thùng hỏi.
Đại thái thái còn chưa kịp lên tiếng, đám ma ma nha hoàn trong phòng lão thái thái đã che miệng cười khúc khích, bầu không khí căng thẳng ngột ngạt vừa rồi cũng tan biến.
Lão thái thái nhìn sang: "Sao còn ở đây?"
Lâm thị mặt đầy vẻ cầu xin nhìn lão thái thái: "Mẹ, Thời Mậu đã về, con..."
Người Nhậm phủ đều biết, Ngũ thái thái và Ngũ lão gia có giao tình từ nhỏ, hai vợ chồng sau khi thành thân tuy cũng có cãi vã nhưng đều là giận dỗi rồi lại làm lành. Chỉ cần nNgũ lão gia ở nhà, hai người cứ như hình với bóng.
Nhậm lão thái thái yêu thương con trai út, con dâu này lại là người nhà mẹ đẻ, vì vậy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này, Lâm thị rõ ràng đã đắc tội lão thái thái quá nặng, lão thái thái nghiêm mặt quát: "Lời ta nói ngươi coi như gió thoảng qua tai sao?"
Đại thái thái kéo Ngũ thái thái đang quá đỗi vui mừng, nhỏ giọng nói: "Ngũ đệ muội, mắt muội sưng húp như quả đào, trang điểm cũng lem hết rồi..."
Lâm thị đưa tay sờ mặt, cuống lên: "Mẹ, vậy con về rửa mặt trước." Nói xong liền tự mình vội vàng chạy ra ngoài. Hoàn toàn quên mất lời lão thái thái bảo bà ta đến từ đường sám hối.
Nhậm lão thái thái lại nổi giận, chỉ bóng lưng bà ta mắng đại thái thái: "Con xem nó đi, ngưcon xem nó đi, có chút quy củ nào không? Hỗn xược vô pháp vô thiên rồi!"