Lưu Anh Nam và Lăng Vân bất tri bất giác lại đấu võ mồm. Cảm giác xa lạ mấy ngày không gặp hoàn toàn không thấy đâu, hệt như một đôi tình nhân từng dắt tay, từng hôn môi, đang quá độ từ hiểu lẫn nhau sang cuồng nhiệt vậy.
Loại không khí này khiến Lăng Vân rất hài lòng. Từ trong ánh mắt của Lưu Anh Nam, ngoại trừ nhìn ra hắn nín nhịn ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi mình thì còn có thể nhìn ra sự mê mẩn với dung mạo của mình, sự tán thưởng với khí chất của mình.
Thực ra trong mắt Lưu Anh Nam chỉ có tia máu và dử mắt, thật không biết cô nàng nhìn ra bằng cách nào.
Song hai người nói chuyện rất hợp ý, nói rất lâu, nhất thời thậm chí quên cả sự uy hiếp của lệ quỷ, mãi đến khi trong phòng lại truyền ra tiếng thét của Diệp Tinh: - A, nóng quá, nóng quá, thiêu chết tôi rồi, cứu, cứu tôi với…
Hai người Lưu Anh Nam thoáng cái bừng tỉnh từ trong không khí vui tươi hơi mang theo mập mờ. Lăng Vân muốn xông vào ngay tức thì, lại bị Lưu Anh Nam túm lại. Lăng Vân không kịp phòng bị, ngã dúi vào một lồng ngực vừa cường tráng vừa ấm áp, cô nàng đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, trong mắt mang theo vẻ lo lắng và quan tâm. Trong tích tắc ấy, làm cho Lăng Vân nghĩ tới người đàn ông phong độ ngất trời ôm cô nàng nhảy múa làm sững sờ cả sân trong buổi tiệc rượu đêm đó. - Cô đừng đi, khả năng sẽ có nguy hiểm. –Lưu Anh Nam nghiêm túc nói, nhưng vào tai Lăng Vân lại là ấm áp như vậy.
Đương nhiên, điều này chẳng thể chứng minh rằng Lăng Vân biến thành cô gái khờ khạo. Mà là trong lòng mỗi cô gái đều có một hình tượng người anh hùng trong ảo tưởng có thể bảo vệ cô nàng, che mưa chắn gió cho cô nàng. Một ngày nào đó khi nhân vật hư ảo, nhân vật trong tưởng tượng này thực sự xuất hiện thì phụ nữ sẽ đều trở nên giống như Lăng Vân.
Có thể khẳng định rằng, mỗi một người phụ nữ trong cuộc đời đều sẽ gặp được một người đàn ông khiến trái tim nàng ta đập bình bịch, kích động thậm chí phát điên. Có người cảm giác như vừa gặp đã yêu, có người cảm giác như gặp được người tình trong mộng. Tóm lại, luôn sẽ có một người đàn ông khiến phụ nữ si mê trong nháy mắt như vậy. Đương nhiên, phụ nữ chưa chắc đều sẽ đi tới bắt chuyện, tán tỉnh. Đàn ông cũng chưa chắc sẽ chú ý đến người phụ nữ si mê vì anh ta này, có lẽ chỉ đi lướt qua nhau, nhưng loại tình huống này chắc chắn sẽ xuất hiện.
Tất nhiên, kiểu tình huống này xảy ra trên người đàn ông nhiều hơn. Hơn nữa càng là thường xuyên, gần như mỗi ngày ra ngoài, nhìn thấy tất chân kích động, nhìn thấy lộ hàng cũng kích động, thậm chí đi ngang qua cửa nhà tắm nhìn thấy phụ nữ vừa tắm xong đầu tóc còn chưa khô cũng kích động… Đây đều là những biểu hiện của tính người.
Có điều lúc này họ chẳng màng đến tính người gì kia, tiếng kêu thảm truyền từ trong phòng không dứt bên tai, tiếng sau còn thảm thiết hơn tiếng trước. Lưu Anh Nam vội vàng chạy tới, dùng sức va cửa phòng. Diệp Tinh nằm ở trên giường, tứ chi cùng hoạt động, liều mạng vùng vẫy, làn váy tung bay, cảnh xuân vô hạn.
Vốn là việc rất tuyệt vời nhưng từng tiếng la hét khàn cả giọng trong miệng Diệp Tinh lại phá hủy vẻ đẹp tổng thể của nó:
- Cứu, cứu tôi với, lửa lớn quá. Khục khục, khói đặc quá…
Chỉ nghe cô nàng càng ho càng dữ dội, mắt thấy như sắp sặc chết vậy. Sắc mặt tím tái, hô hấp càng lúc càng yếu ớt. Lưu Anh Nam xông thẳng tới, bay lên tung chân đá một cước vào Diệp Tinh – một siêu sao, người tình trong mộng của vô số đàn ông lăn thẳng xuống giường, ngã xuống đất còn lăn ra xa hơn ba mét, đầu đập vào góc tường, nhất thời sưng lên. Đồng thời Diệp Tinh cũng bừng tỉnh, nhưng vẫn đang kinh hô: - Lửa, lửa lớn quá, khói đặc quá…
Ngay trong cơn hoang mang hoảng sợ cô nàng nhìn thấy Lưu Anh Nam liền vội vàng hai tay vòng qua ngực, kinh hô nói:
- Á, anh sao lại ở đây? Mau ra ngoài, mau ra ngoài, lửa đã đốt cháy hết váy ngủ của tôi rồi. Cho dù tôi chết cũng phải chết một cách trong sạch, không thể để đàn ông vấy bẩn. - Hừ, thế cô tốt nhất cầu nguyện sau khi cô chết, pháp y cởi áo cô là phụ nữ nhé! –Lưu Anh Nam lạnh lùng nói.
Lăng Vân ở đằng sau vỗ cô nàng một cái rồi vội vàng lao tới, vô ý thức muốn ôm lấy Diệp Tinh. Nhưng vừa chạm vào vai cô nàng thì nghe Diệp Tinh phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa: - A, đừng chạm, chỗ đó bị bỏng rồi, toàn thân rộp hết cả lên, đau quá đi mất!
Diệp Tinh đau đớn muôn phần, đau đến nghiến răng nghiến lợi, chỗ vừa mới bị Lăng Vân chạm phải đang run lên.
- Cô ấy sao thế? –Lăng Vân kinh ngạc hỏi Lưu Anh Nam.
Lưu Anh Nam vân vê cằm, ra vẻ cao thâm nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì cô ta hẳn là trúng tinh thần công kích của địch nhân!!!
Đây là lời Diệp Tinh châm chọc Lưu Anh Nam ban nãy, giờ hắn hoàn trả nguyên vẹn, mang lại khoái cảm như báo thù rửa hận. Nhưng Lăng Vân lại vô cùng sốt ruột, bởi vì váy ngủ trên người Diệp Tinh rõ ràng vẫn còn đấy, bả vai cũng không hề có vết thương nào, trơn bóng như ngọc, càng đừng nói bỏng rộp. Song cô nàng lại biểu hiện như vừa chạy ra từ đám cháy vậy, điều này quá không tầm thường. Hơn nữa, lúc nãy chạm vào vai nàng ta, biểu hiện của nàng ta thật sự giống như đau muốn chết vậy.
Lưu Anh Nam không hề đùa giỡn, đây quả thật là một kiểu tinh thần công kích. Lần đầu tiên nằm mơ đã dọa Diệp Tinh không nhẹ, lần thứ hai nằm mơ khiến cô nàng hoang mang hoảng sợ, đây là lần thứ ba, khiến cô nàng trong mộng ngoài mộng cảm nhận như nhau. May mà Lưu Anh Nam đá tỉnh cô nàng, chứ nếu không, cô nàng bị lửa thiêu, bị sặc khói ở trong mộng thì ngoài hiện thực cũng sẽ vì nghẹt thở mà chết. Đây chính là sự đáng sợ của Đa Mộng Quỷ.
Lúc này ở trong mắt Diệp Tinh, bản thân cô nàng chính là vừa mới thoát khỏi đám cháy, quần áo đã bị cháy sạch, trên người tràn đầy vết bỏng phồng rộp, đau đớn không thôi. Cô nàng ôm mặt cất tiếng khóc lớn: - Xong rồi, xong rồi, tôi bị hủy dung rồi…
- Được rồi, em đừng kích động, em không hề bị hủy dung, mọi chuyện ban nãy đều là mơ, đã qua rồi. –Lăng Vân không dám đụng vào cô nàng, chỉ có thể lớn tiếng hô. Nhưng Diệp Tinh dường như không nghe thấy vậy, khóc lóc đau lòng không thôi. Lăng Vân chịu thua, đành cầm gương tới, Diệp Tinh nhìn thấy mình trong gương hoàn hảo không tổn hao gì, làn váy cuộn đến tận eo, lộ ra chiếc quần lót đáng yêu. Có điều lúc này cô nàng đã chẳng bận tâm đến những điều này, vồ lấy gương, soi khắp trên dưới mình một lượt, sau khi xác nhận không bị bỏng và hiện tượng hủy dung, cô nàng liền thở phào một hơi. Nhưng rất nhanh lại lo lắng, cô nàng túm lấy Lăng Vân nói: - Không, không đâu. Chị Vân, đây không phải mơ, tuyệt đối không phải mơ, hết thảy những điều này quá đáng sợ. Lại là người đàn ông đeo kính gầy còm kia đột ngột xuất hiện, không nói hai lời liền bắt đầu đổ xăng xung quanh em, ngọn lửa hừng hực như rắn độc quấn quanh người em. Lúc bị thiêu đốt, nỗi đau đớn do da tróc thịt bong kia khó có thể hình dung. Chị Vân, em dám khẳng định đây không phải là mơ, đây tuyệt đối không phải là mơ… Làm sao đây, cứu em với. - Cô yên tâm đi, cô sẽ không có nguy hiểm đâu. –Lưu Anh Nam nói hờn nói mát:
- Ngay vừa rồi tôi nhìn thấy một vị thiên sứ mọc cánh cứu khổ cứu nạn rất thánh khiết đá bay cô xuống giường, cứu tỉnh cô.
Diệp Tinh vô cùng xấu hổ, cũng rất tức giận. Ai dè gã đàn ông này lại nhỏ mọn như thế, so đo từng li từng tí với mình. Nhưng giờ phút sống còn, mọi điều khác đều không quan trọng, bao gồm cả sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của nàng ta: - Đại sư, cầu xin ngài cứu tôi, đại sư…
- Đừng khách sáo, tôi còn chưa đạt tới trình độ đại sư. –Lưu Anh Nam không chút biểu cảm nói. Hắn lại chẳng phải thánh nhân, bị người ta nghi ngờ châm chọc đương nhiên cũng sẽ tức giận. Hơn nữa phụ nữ bây giờ quá kiêu căng, mỗi người đều tự cho mình là công chúa, giống như tất cả mọi người đều phải cưng chiều, nghe theo vậy.
Đương nhiên điều này cũng chẳng thể trách phụ nữ, muốn trách thì trách đám đàn ông vì lấy lòng phụ nữ mà không có hạn đầu hạn cuối, có cầu ắt đáp ứng kia, đều là do họ chiều thành quen. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vừa nghe Lưu Anh Nam nói như thế Diệp Tinh lập tức đổi xưng hô. Gặp liên tiếp ba cơn ác mộng, nỗi đau đớn tới từ tinh thần và thể xác khiến cô nàng khó thể chịu nổi. Vào giờ phút sống còn, cô nàng buông bỏ hết thảy: - Tiên sinh, hãy cứu tôi tiên sinh.
- Tôi lại không kết hôn với cô, tuyệt đối đừng gọi tôi là tiên sinh(*đồng nghĩa với chồng thời cổ), rất dễ khiến người ta hiểu lầm. –Lưu Anh Nam là điển hình có thù ắt báo, không chịu thua thiệt, huống hồ hắn cũng không cần thiết phải lấy lòng kiểu phụ nữ này.
Diệp Tinh vô cùng sốt sắng, đương nhiên trong lòng cũng có tức giận. Cô nàng cắn chặt răng, không biết nói thế nào cho phải. Cuối cùng vẫn là Lăng Vân ra mặt, không hề khách khí bấu lỗ tai Lưu Anh Nam, đau đến mức hắn nhe răng nhếch miệng. Ấy thế mà Lưu Anh Nam gặp chiêu này liền lập tức ngoan ngoãn nghe lời…