Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, con người càng lúc càng tự đại, ấy vậy lại cho rằng mình là linh hồn của vạn vật, chủ nhân của thế giới. Lại không hay, thế giới to lớn, con người còn có rất nhiều lĩnh vực chưa từng đặt chân tới.
Chính vì tâm lý tự cao tự đại này mà che mờ ánh mắt của rất nhiều người. Một số họ cho rằng việc không thể giải thích thì trực tiếp lựa chọn không màng, một số việc không thể kiểm soát thì trực tiếp buông tha. Đây chính là kiểu lừa mình dối người của kẻ coi mình là chủ nhân thế giới.
Rất hiển nhiên Diệp Tinh chính là mẫu người này. Điều này liên quan tới cuộc sống phương Tây nhiều năm qua của cô nàng, ngoại trừ học được sự thẳng thắn nhiệt tình thoáng mở của người Tây thì còn học được sự ngạo mạn của người phương Tây.
Lưu Anh Nam rất tức giận. Nếu cô nàng không tin điều Lưu Anh Nam nói thì hắn có thể thông cảm nhưng cô nàng không nên châm chọc Lưu Anh Nam, càng không nên châm chọc nghề quỷ sai thần thánh của hắn.
Lưu Anh Nam nói một câu lạnh nhạt xoay người muốn rời đi. Trên mặt Diệp Tinh vương nụ cười lạnh, hoàn toàn không thèm bận tâm, hiển nhiên là coi bậc thầy nghệ thuật thành dê xồm, coi thế ngoại cao nhân thành bịp bợm mà!
Lưu Anh Nam vừa đi Lăng Vân lại khó xử. Dẫu sao cô nàng đã tự mình trải qua bóng đè và Quỷ Ăn Phân, biết những chuyện này thực sự tồn tại. Một khi bị chúng nhìn chằm chằm cũng chẳng phải chuyện vừa, động một cái sẽ gây chết người. Cô nàng cũng biết Lưu Anh Nam quả thật có vài ngón nghề, so với những tên đại sư bắt quỷ, thuật sĩ nước ngoài gióng trống khua chiêng kia thì đáng tin hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ Diệp Tinh hiển nhiên không thích hắn lắm, hơn nữa không tin vào cách nói thần quỷ thần quái. Lưu Anh Nam dường như cũng nguội lòng không muốn lo nữa, điều này khiến Lăng Vân rất khó xử. Cứ như thể, cô nàng tràn đầy vui mừng giới thiệu bạn trai mình cho người bạn thân thiết nhất, nhưng vừa gặp mặt bạn gái thân liền ầm ĩ với bạn trai vậy.
Có điều bạn thân làm ầm với bạn trai chung quy cũng vẫn hơn là bạn thân không vừa mắt với bạn trai.
- Hừ, Đa Mộng Quỷ, thật là biết đặt tên, anh ta rất có tiềm năng làm biên kịch. –Diệp Tinh cười lạnh nói, có điều nhìn thấy vẻ xấu hổ của Lăng Vân, cô nàng bèn kéo tay Lăng Vân nói: - Chị Vân đừng lo. Thế giới này nào có nhiều thần tiên quỷ quái như vậy chứ, cũng chỉ có chúa Jesu chí cao trong lòng em là không gì không làm được. Ngài sáng tạo ra nhân loại, mang tới ánh sáng và hy vọng cho nhân loại, ngài lúc nào cũng ở bên cạnh em, cho em sức mạnh chiến thắng hết mọi tà ma ngoại đạo, A men!
Diệp Tinh nói xong, cung kính quỳ trên đất, hai tay giao nhau ôm nắm đấm trước ngực, trong miệng lẩm nhẩm, cầu nguyện về phía chúa Jesu chí cao trong lòng cô nàng… Lăng Vân bất đắc dĩ bật cười. Giống như Lưu Anh Nam nói, hy vọng tín ngưỡng của cô nàng có thể bảo vệ nàng ta.
Lăng Vân lẳng lặng lui ra ngoài, nhìn thấy Lưu Anh Nam đang ngồi trên sô pha ở phòng khách chưa rời đi. Lăng Vân cũng không còn hứng thú gì để tiếp tục đề tài vừa nãy: - Xin lỗi nhé, Diệp Tinh cô ấy…
- Không sao đâu. Điều này rất bình thường, trên thế giới vốn có rất nhiều người không tin vào cái gọi là sự kiện thần quái kia. –Lưu Anh Nam lạnh nhạt xua tay nói: - Có một số việc cho dù tự mình trải qua cũng chưa chắc sẽ tin tưởng, huống hồ là loại chuyện hư vô mờ ảo này.
- Không sai. Cho dù tôi từng trải qua nhưng nếu không phải cảm giác nụ hôn chân thật như vậy, tôi cũng không dám tin tưởng. –Lăng Vân ăn ngay nói thật, nói xong liền hối hận.
Lưu Anh Nam nhìn đôi môi đỏ của cô nàng, cười nói:
- Đúng thế. Trên thế giới có rất nhiều người, một số cô gái nếu anh không hôn môi nàng ta thì nàng ta sẽ không tin trên thế giới có quỷ. Một vài người đàn ông nếu anh không xxx mẹ cậu ta, thì cậu ta sẽ không biết ai là cha cậu ta! - Anh… thô tục! –Lăng Vân hung ác trừng mắt hắn, lại nhìn Lưu Anh Nam cùng với người phong độ ngất trời, như vương tử kia hệt như hai người. Nhưng rõ ràng là cùng một người, vì sao có sự tương phản lớn như vậy chứ? Lẽ nào hắn cố ý như thế, bày ra một bộ mặt khác, khiến cô nàng hiểu thêm về hắn nhiều hơn?
Lăng Vân hiện tại hoàn toàn chính là một cô học sinh chớm nở tình yêu, lưỡng lự bên bờ mối tình đầu, cảm giác cậu học sinh làm mọi thứ đều là vì nàng ta.
Mà Lưu Anh Nam vẫn đang hết sức chăm chú lưu ý tình hình trong phòng, đây là chức trách của hắn. Giống như bác sĩ chữa cho người bệnh mắc nan y, cảnh sát truy nã kẻ bắt cóc cầm súng, biết rõ không giải quyết được vấn đề nhưng vẫn phải kiên trì. Đây chính là trách nhiệm.
Mà trách nhiệm của một quỷ sai chính là tiễn oan hồn xuống địa ngục, trừng trị lệ quỷ ở Nhân gian.
Hai người cứ ngồi nhìn nhau như vậy. Lăng Vân vừa chớm nở tình yêu, lòng đầy ảo tưởng tốt đẹp lại lãng mạn, nhưng dẫu sao Lăng Vân đã không phải là thiếu nữ ngây thơ lãng mạn nữa, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, người cầm lái con tàu thương nghiệp siêu lớn. Cô nàng có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, cũng biết phải bình tĩnh phân tích vấn đề, bao gồm cả tình cảm của mình.
Hơn nữa cô nàng chưa xác định rõ mình có thích Lưu Anh Nam hay không, hay là bị mấy nụ hôn nồng cháy kia nhiễu loạn tâm trí. Lúc này không khí hơi xấu hổ, Lăng Vân chủ động tìm chủ đề nói: - Đúng rồi. Vì sao anh lại hiểu rõ chuyện ma quỷ như vậy? Còn cả lần trước, vì sao anh có thể khiến tiểu quỷ hiện hình? Đây rốt cuộc là pháp thuật của thần tiên hay là công năng đặc dị thế? - Pháp thuật thần tiên? –Lưu Anh Nam cười khổ nói:
- Nếu tôi biết pháp thuật thần tiên thì ban nãy đã lôi thẳng con Đa Mộng Quỷ kia ra ngoài rồi.
- Thế nghĩa là công năng đặc dị? –Lăng Vân nhất thời nổi hứng thú, dò hỏi.
- Công năng đặc dị? Xem như thế đi. –Lưu Anh Nam cũng không biết nên giải thích ra làm sao. Lúc này Đa Mộng Quỷ tùy thời sẽ xuất hiện, Lưu Anh Nam biết đâu sẽ sử dụng quỷ khí gì đó hàng phục nó, ắt sẽ bại lộ trước mặt Lăng Vân, cho nên hắn dứt khoát báo trước một tiếng.
So với thần tiên quỷ quái thì công năng đặc dị khiến người ta tiếp thu dễ hơn. Rất nhiều sách báo và phim ảnh đều có miêu tả, trong cuộc sống cũng có rất nhiều người đứng ra biểu diễn dị thuật siêu năng gì đó. Lăng Vân rất có hứng thú, cũng rất lý trí nói: - Tôi đã từng nhìn thấy một vài tiết mục soi thấu công năng đặc dị, trong ngoài nước đều có, thường xuyên có chuyên gia đứng ra dùng phương thức khoa học giải thích một vài công năng đặc dị. - Hừ, nhân loại ngu muội nhất chính là họ không hề hay biết sự ngu muội của mình, vô tri nhất chính là họ cho rằng mình không gì không biết. –Lưu Anh Nam cười lạnh nói.
Lăng Vân thấy hắn nói chắc cú như thế thì càng thêm hứng thú, mắt sáng ngời truy hỏi:
- Anh rốt cuộc biết công năng đặc dị gì thế? Phun lửa, phì nước, ẩn thân, Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ?
Lăng Vân kích động đặt câu hỏi như bắn liên thanh. Lưu Anh Nam lau mồ hôi lạnh trên trán nói:
- Chị hai à, nghe tôi khuyên một câu, "Cậu bé hồ lô" không hợp với cô đâu! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Lăng Vân đỏ mặt, lườm hắn một cái đầy quyến rũ, vội nói:
- Anh mau nói đi, công năng đặc dị của anh là gì?
Lưu Anh Nam ngó ngó nghiêng nghiêng như ăn cắp, hệt như sợ có người nghe trộm vậy, đè thấp âm thanh, thần bí nói:
- Tôi nói cho cô biết nhưng cô tuyệt đối không được nói ra. Thực ra tôi có năng lực dự đoán tương lai.
- Thật á? –Lăng Vân kích động suýt nữa nhảy xổ lên. Năng lực này so với phun lửa phì nước gì kia còn mạnh hơn nhiều:
- Thế anh dự đoán được những gì? Ngày tận thế của thế giới là ngày nào? Tương lai có bộc phát chiến tranh quy mô lớn hay không? Vợ tương lai của anh là ai?
Lưu Anh Nam khá có hứng thú nhìn Lăng Vân. Nhìn hai rặng mây đỏ dần leo lên khuôn mặt cô nàng, Lưu Anh Nam cảm giác cô nàng này hệt như có hứng thú với vợ tương lai của mình còn hơn cả tận thế vậy. Lưu Anh Nam bật cười nói: - Tôi chưa từng dự đoán những việc kia, biết trước ngày tận thế chỉ sẽ tăng thêm phiền não, chi bằng thuận theo tự nhiên. Dự đoán vợ tương lai thì dồn trí tâm trí quá mức ngược lại sẽ bỏ lỡ duyên phận.
Lăng Vân ngẫm lại thấy cũng có lý. Rất nhiều việc biết trước, không bằng để nó xảy ra tự nhiên. Nhưng ngoại trừ những việc này hắn còn có thể dự đoán những gì nữa đây?
Lưu Anh Nam vẫy tay về phía cô nàng, Lăng Vân áp lại gần. Lưu Anh Nam dán môi lên tai cô nàng, ngửi mùi hương cơ thể cô nàng tỏa ra, thấp giọng nói:
- Thực ra trước khi tới đây tôi vừa mới dự đoán cho mình, hơn nữa tôi còn dự đoán thành công ra họ của con cái tôi sau này!
- Thật á? –Công năng đặc dị thần bí này khiến Lăng Vân rất kích động, vô ý thức mở miệng. Nhưng rất nhanh cô nàng liền phản ứng lại, họ của con cái anh sau này đương nhiên là cùng họ với anh rồi. Lại nhìn tên này, nháy nháy mắt, rõ ràng là lừa mình. Lăng Vân nghiêm mặt hừ lạnh nói: - Nếu nói như vậy thì công năng đặc dị của anh không bằng của tôi rồi. Tôi bây giờ có thể dự đoán ra con cái sau này của tôi chắc chắn là do tôi sinh ra. Tuy nhiên anh thì chưa chắc đâu!
Lưu Anh Nam:
- ……