Chương 40: Bạch Vô Thường Đại Nhân Minh Giám! (3)

Phạm Vô Cữu cúi người, ôm chặt em gái nho nhỏ vào trong ngực.

“Sắp bay rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Bay? Chuyến bay nào? Bay bằng cách nào?

Đang lúc Tiểu Lộc không hiểu hắn đang nói gì thì cô nhóc nghe được tiếng gió gào thét bên tai, cảm nhận được cảm giác mất trọng lực cực kỳ mãnh liệt.

Tiểu Lộc suýt chút nữa hét toáng lên nhưng mà vẫn nhịn được, hai tay của cô ôm lấy cổ thiếu niên, cố gắng mở to hai mắt nhìn mấy con chim nhỏ đang vỗ cánh bay ngang qua bên cạnh mình, lại nhìn khoảng cách giữa mình và bầu trời càng gần hơn, tuy rằng rất sợ nhưng cuối cùng cô nhóc chỉ nói được một câu: “Woa!!!”

Sau đó cái miệng há to của cô nhóc đã dính đầy tóc của anh trai.

Tiểu Lộc gần như chưa bao giờ nhìn thấy một thế giới rộng lớn như vậy.

Anh trai mang theo cô nhóc bay lên thật cao, núi lớn nơi mà cô nhóc sinh ra cũng cách mình thật xa.

Ngoại trừ núi lớn ra, cô có thể nhìn thấy đồng ruộng kéo dài không ngừng, dòng sông uốn lượn, ở nơi xa hơn thì là trấn nhỏ, sau trấn nhỏ là con đường dài đằng đẵng… Có rất nhiều tòa nhà, vào ban đêm đều sáng đèn, cũng là thành phố cô chưa từng thấy qua.

Thật lợi hại nha!

Tiểu Lộc ghé vào trong lòng Hắc Vô Thường tiên sinh, cảm giác mình giống như một con chim nhỏ, tự do tự tại quan sát mặt đất.

Cuối cùng Phạm Vô Cữu dẫn cô nhóc tới nơi có ánh đèn neon sáng ngời nhất, cũng xinh đẹp nhất rồi hạ xuống. Cô nhóc đang đứng trên nóc tòa nhà cao tầng ở thành thị, nhìn căn nhà như cái hộp nhỏ dưới chân, người đi đường lui tới như con kiến nhỏ, từ đầu tới cuối tiếng “Woa” vẫn chưa dừng lại.

Phạm Vô Cữu xoa tay, cố gắng móc từ trong đầu ra những từ có liên quan đến hiện thế: “Ở đây có khu vui chơi, rạp chiếu phim, quảng trường, chợ phiên… Em muốn chơi gì, muốn đi đâu, muốn ăn gì, anh trai đều có thể dẫn em đi.”

Hắn chờ ngày này hơn một ngàn năm rồi!

Chờ rất lâu nhưng không chờ được đáp án của cô nhóc.

Phạm Vô Cữu cảm thấy kỳ quái, muốn hỏi cô nhóc là xảy ra chuyện gì, đột nhiên Tiểu Lộc xông lên ôm chầm lấy hắn.

Vành mắt của cô nhóc hồng hồng, chóp mũi cũng ửng đỏ, giống như ngài Thỏ vậy, nhưng lại cố gắng nở nụ cười với hắn: “Em thật sự rất vui vẻ!”

Phạm Vô Cữu sờ cái đầu nhỏ của em gái, hiếm khi đứng đắn hắng giọng, chóp mũi hơi cay, nhẹ giọng trả lời: “Anh cũng vậy.”

Lạ thật!

Theo lý thuyết mà nói, sau khi biến thành quỷ, sẽ không khóc nữa mới đúng chứ!

Bên kia, trong nhà Tiểu Lộc.

“Bạch Vô Thường đại nhân, xin ngài minh giám, không nên bao che cho đồng sự.” Ngài Thỏ dùng móng vuốt vỗ trên mặt đất, tức giận bất bình: “Có một tên quỷ sai mặc đồ đen bắt cô nhóc đi!”

Tiểu Hoa gật đầu lia lịa, cùng anh xướng tôi họa với ngài Thỏ.

“Trước tiên loại bỏ đi sự cảnh giác của cô nhóc, lấy được hảo cảm, cuối cùng thu lưới bắt cá, ào một cái đã bắt cô nhóc đi!” Ngài Thỏ gào khóc: “A, cô nhóc ngu ngốc!”

Tạ Tất An: “...?”

Anh đau đầu hỏi: “... Tiểu Hắc?”

Thế giới bên ngoài vốn là như vậy!

Tiểu Lộc nắm chặt tay Phạm Vô Cữu, còn hắn lại ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động mang theo cô nhóc đi trên đường phố.

Đương nhiên, thỉnh thoảng ở đây cũng có một ít quỷ hồn có hình thù ký quái bay ở ven đường, có thể bay đến nơi nào cũng không làm con người nhìn thấy được.

Vào lúc này, Tiểu Lộc sẽ nắm chặt lấy tay lạnh như băng của Phạm Vô Cữu, cả người như dính lên trên người hắn, giả vờ như không nhìn thấy những quỷ hồn đáng sợ kia.

Chỉ cần giả vờ như không nhìn thấy, phần lớn chúng sẽ không tìm đến cô nhóc.

Phạm Vô Cữu cảm giác được em gái đứng lại gần mình hơn, cảm nhận được em gái đang bày ra vẻ tín nhiệm và ý lại với mình.