Chương 39: Bạch Vô Thường đại nhân minh giám! (2)

“Được.” Cậu nhóc mập mạp gật đầu, thấy Hắc Vô Thường trừng mình cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi Tiểu Lộc: “Anh trai nhỏ bên kia là ai vậy? Thoạt nhìn rất hung dữ!”

“Hung dữ sao?” Tiểu Lộc quay đầu nhìn hắn, Phạm Vô Cữu lập tức nở nụ cười sáng lạn, cười khanh khách nhìn cô nhóc.

“Có thể thoạt nhìn anh ấy hơi hung dữ mà thôi.” Tiểu Lộc quay đầu, giải thích với đám bạn: “Anh ấy là một người rất tốt!”

“À… vậy được rồi.” Vì thế, cậu nhóc mập mạp lại lộp bộp chạy đến trước mặt Hắc Vô Thường đại nhân.

“Làm gì?” Phạm Vô Cữu lạnh lùng, hung dữ hỏi.

A, những đám trẻ của nhân gian này ai cũng dính lấy em gái của hắn. Thật đáng ghét!

“Anh trai ơi, anh có muốn chơi trò chơi với bọn em không?”

“A, anh sẽ không chơi những trò trẻ con đâu, chỉ có mấy đứa nhóc như bọn em mới thích.” Phạm Vô Cữu vô cùng có nguyên tắc: “Quá ngây thơ!”

Mười phút sau, hắn quay mặt về phía cây đại thụ hô lên: “Anh đếm đến 100 rồi, mấy đứa trốn kỹ chưa?”

“Trốn kỹ rồi!” Cách đó không xa rải rác truyền tới âm thanh của bọn nhỏ.

“Được.” Phạm Vô Cữu xắn tay áo, nhếch miệng cười: “Quỷ tới bắt người đây.”

Lúc hắn bắt đầu đi tìm, qua 5 phút sau, từng đứa nhỏ lần lượt đi ra.

“Anh trai chơi trò chơi rất giỏi nha.” Cậu nhóc mập mạp vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Giống như trốn ở đâu anh đều có thể tìm được, quả thật anh chính là vua của trò chơi trốn tìm.”

Vua của trò chơi - Hắc Vô Thường đại nhân - trốn tìm cười ha ha nhìn cậu nhóc, sau đó đến bên cạnh Tiểu Lộc tranh công: “Em gái, thấy anh giỏi không?”

“Quá giỏi!” Tiểu Lộc gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn hắn như phát sáng, cô nhóc khích lệ từ tận đáy lòng: “Cực kỳ siêu cấp giỏi!”

Anh trai này chơi trò chơi hơi giỏi thôi mà!

“Hừ.” Cậu nhóc mập mạp tức giận bất bình: “Chờ tôi lớn tuổi như anh ấy thì tôi cũng có thể giỏi như anh ấy!”

Phạm Vô Cữu búng vào trán của cậu nhóc mập mạp một cái: “Vậy em cứ đợi một ngàn năm nữa đi.”

“Cái gì chứ!” Cậu nhóc mập mạp che trán, tức giận bất bình.

Cuối cùng, bởi vì vua chơi trốn tìm thật sự quá giỏi, chỉ cần vài phút là có thể bắt được hết mọi người ra ngoài, các bạn nhỏ cũng không muốn chơi với hắn nữa.

Phạm Vô Cữu đau khổ ngồi bên cạnh Tiểu Lộc.

“Anh tai, không phải anh muốn ngồi đây chơi trò chơi chỉ có trẻ con mới có thể chơi sao?” Tiểu Lộc trêu chọc hắn: “Quá ngây thơ!”

Phạm Vô Cữu: “... Khụ, đúng, do anh nể tình đám trẻ này là bạn của em, vì để bọn chúng vui vẻ nên anh mới chơi với bọn chúng thôi.”

Tiểu Lộc không nói lời nào, bưng mặt nhìn hắn rồi cười.

Vì thế Phạm Vô Cữu cũng rất ngượng ngùng, gãi đầu nở nụ cười.

“Em gái.” Phạm Vô Cữu rối rắm, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Em có muốn nhìn xem thế giới bên ngoài không?”

“... Bên ngoài nào?”

Phạm Vô Cữu đưa tay sờ đầu cô nhóc: “Bình thường em chỉ xem TV, chưa bao giờ đi ra ngoài, có phải em chưa từng thấy thế giới bên ngoài có hình dáng thế nào đúng không?”

Tiểu Lộc “vâng” một tiếng, sau đó cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ.

“Yên tâm đi.” Hắn lại bắt đầu vỗ ngực, tự hào nói: “Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em thật tốt! Anh là anh trai mà!”

Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé của mình cầm lấy bàn tay thon dài của anh trai.

Tay của hắn rất lạnh! Nhưng bàn tay lạnh lại được nhiệt độ từ bàn tay cô nhóc truyền đến, làm lòng hắn cũng ấm áp lên.

Ánh mắt cô nhóc cong cong như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào nói: “Được.”

Hắc Vô Thường: A! Chết tiệt! Em gái thật đáng yêu!

Hắn diễu võ dương oai nhìn thoáng qua đám nhỏ đang chơi bên kia, mấy đứa nhỏ này không biết gì chỉ biết chơi, chỉ có em gái mới nguyện ý ở bên cạnh hắn mà thôi!