Chương 37: Thần núi phiền muộn (2)

Hôm nay Thần núi cũng rất phiền muộn.

Mấy hôm nay cô nhóc đều chạy tới đây tìm anh ta nói chuyện phiếm, nghĩ không có ai đến sẽ khiến mình buồn chán, Thần núi thấy vậy cũng đã đủ phiền muộn rồi.

Kết quả hôm nay cô nhóc kia không đến thần miếu, nhưng người đến đây còn phiền hơn gấp một ngàn lần so với cô nhóc kia.

Hắn xoi mói ở trên bàn thờ chọn lựa một hồi, sau đó lấy ra một cái bao bánh xốp nho nhỏ xé rách cái vỏ rồi nhai rôm rốp, nhân tiện còn vắt chéo chân, ngồi ở trên bàn thờ của anh ta.

Tuổi của Thần núi đã rất lớn, nên chút chuyện này cũng sẽ không so đo với thiếu niên quỷ sai trẻ tuổi này.

Thần núi nhàn nhạt liếc mắt nhìn đại gia này ngồi trong thần miếu, sau đó thở dài, cũng không nói một câu nào.

“Haizz, cái miếu này thật rách nát.” Phạm Vô Cữu chậc chậc hai tiếng: “Gió thổi một cái cũng có thể ngã.”

Thần núi tốt tính trả lời: “Vậy sao?”

Phạm Vô Cữu lại tò mò hỏi: “Tôi nghe nói các người không có tín ngưỡng của nhân loại sẽ dần dần mất đi hình người, có phải có chuyện như vậy không?”

Thần núi nghĩ, quả thật từng câu từng chữ của người trẻ tuổi này như đang đâm vào tim của mình vậy, có thể có loại kỹ năng này thật không dễ dàng.

“Ừ.” Thần núi không muốn so đo với thiếu niên hung dữ này, chỉ gật đầu.

“Tại sao anh không đổi chỗ khác đi.”

“Tôi quen ở chỗ này rồi.”

“Cả ngày phơi nắng phơi sương, không thấy khó chịu sao?”

Thần núi sẽ không vì vạn vật thế gian biến hóa mà cảm thấy khó chịu.

Phạm Vô Cữu chép chép miệng: “Vậy lúc mưa đá, anh cũng sẽ ngồi ở chỗ này để bị nó rơi trúng đầu sao?”

Thần núi: “...”

Thần núi thở dài, không muốn nói chuyện với kẻ ngốc này nữa.

“Haizz, anh không cảm thấy tò mò vì sao tôi lại tới đây tìm anh sao?” Phạm Vô Cữu lại hỏi anh ta.

Thần núi lạnh nhạt đâm vào tim hắn một dao: “Tôi càng cảm thấy tò mò, tại sao thân là âm sai của địa phủ, mỗi ngày không phải đều bề bộn nhiều việc sao? Tại sao lại có thể nhàn nhã ngồi đây nói chuyện phiếm với tôi?”

Phạm Vô Cữu: “...”

Khụ, thật ra trong lúc hắn đi ‘bắt cá’ thì vụng trộm đến nơi này, chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết!

“Không không không, anh nói sai rồi! Anh hiểu lầm tôi rồi!” Phạm Vô Cữu nghiêm túc nói: “Thật ra lần này tôi tới đây để làm một chuyện rất quan trọng.”

Thần núi: “Ừ.”

Ánh mắt anh ta bao dung nhìn Phạm Vô Cữu, dường như muốn nghe tiếp theo thiếu niên này sẽ còn bịa ra được chuyện gì.

“Tôi có một người anh em tốt.” Phạm Vô Cữu tiếp tục nói: “Tôi hỏi thăm nhiều lần mới biết gần đây cậu ấy đều ở gần đây, vì ứng đối hạo kiếp trong nhân gian mà phải bôn ba lao lực.”

Thần núi nghĩ, anh ta ở ngọn núi lớn này nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe nói gần đây xuất hiện hạo kiếp ở nhân gian.

Nhưng Thần núi vẫn gật đầu: “Vậy sao?”

“Nói tóm lại, lần này tôi đến đây chính là vì muốn trợ giúp cho người anh em tốt của tôi.” Phạm Vô Cữu nói chắc như đinh đóng cột, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói mục đích của mình cực kỳ quang minh lỗi lạc.

Thần núi thiếu chút nữa thì thật sự tin tưởng hắn.

Anh ta tốt tính lại hỏi: “Như vậy, tôi có thể giúp được gì cho cậu?”

“Khụ, rất đơn giản.” Phạm Vô Cữu như ruồi bọ xoa tay: “Hy vọng anh có thể nói cho tôi biết, chuyện quá khứ của cô nhóc ký kết khế ước tín ngưỡng với anh.”

Thần núi: “...”

Ánh mắt Thần núi đột nhiên trở nên sắc bén.

“Tại sao phải nghe những thứ này?” Thần núi nhìn hắn một hồi, chợt hỏi.

“Đương nhiên không phải bởi vì quá tò mò chuyện lúc trước của em gái nên tôi mới muốn tìm hiểu về chuyện này rồi.” Ánh mắt sáng quắc của Phạm Vô Cữu nhìn Thần núi: “Tôi hỏi vấn đề này là vì cứu vớt thương sinh thiên hạ, anh phải tin tôi ha.”

Sơn Thần: Ông đây không muốn tin cậu!