“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Phạm Tiểu Lộc là một cô nhóc ngu ngốc!”
“Xin lỗi nha, ngài Thỏ.”
Tiểu Lộc cẩn thận từng li từng tí xin lỗi ngài Thỏ: “Em… em còn tưởng rằng người xấu kia…”
Qua rất lâu rồi mà ngài Thỏ vẫn không thể nguôi giận, nó xù lông sau đó co người thành một quả cầu bồng bềnh đưa lưng về phía cô nhóc, thổi râu trừng mắt quyết định đời này cũng không cần để ý đến cô nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh.
“Hu hu, em lấy bẫy rập bắt tên xấu xa nhưng lại bắt nhầm ngài Thỏ.” Tiểu Lộc nước mắt lưng tròng nói: “Ngài Thỏ tức giận rồi, làm sao bây giờ?”
Bẫy rập? Tên xấu xa?
“Chính là cái này.” Tiểu Lộc chỉ vào cái sọt lớn trên mặt đất: “Đặt nó ở trên cửa, đẩy ra là có thể nhốt được tên xấu xa!”
Phạm Vô Cữu kích động: “A, thật không ngờ em gái của anh lại có thể nghĩ đến biện pháp tuyệt diệu này, đúng là quá thông minh!”
Tiểu Lộc ngượng ngùng cúi đầu: “Vẫn tạm thôi.”
Ngài Thỏ: “...”
Thứ này dùng để bắt kẻ xấu nào chứ? Có phải tất cả những người xấu đều có cùng kích thước với cái sọt này đâu?
Trên một vài điểm nào đó, Hắc Vô Thường tiên sinh này cũng có điểm tương tự với cô nhóc ngốc này!
Ví dụ như đầu óc hai người này thoạt nhìn đều không được tốt cho lắm!
“Đúng rồi, em gái, em mới vừa nói tên xấu xa nào?” Phạm Vô Cữu khoanh hai tay trước ngực: “Tên nào lại dám uy hiếp đến an toàn tính mạng của em gái, xem anh có bắt hắn rồi nghiền nát hồn phách của hắn không!”
Lời này cực kỳ có khí thế, cực kỳ đẹp trai!
Tiểu Lộc "Woa" một tiếng, nhưng mà vẫn lên tiếng nói: “Cũng… cũng không cần khoa trương như vậy, tên xấu xa không có làm ảnh hưởng đến sự an toàn của em.”
Phạm Vô Cữu gãi gãi đầu: “Vậy hắn đã làm gì?”
“Hắn tưới hỏng ruộng rau!” Tiểu Lộc tức giận bất bình nói: “Còn biến nguyên liệu tươi ngon thành đồ rất khó ăn!”
Phạm Vô Cữu: “...”
Miệng của Tiểu Lộc phồng thành miệng cá nóc: “Đừng cho em biết hắn là ai, đồ xấu xa!”
Ngài Thỏ liếc mắt nhìn Phạm Vô Cữu mồ hôi rơi như mưa.
Nhưng lại không nghĩ tới hắn trầm mặc một hồi, lại lắp bắp phụ họa: “Vậy quả thật quá đáng!”
“Đúng vậy!” Tiểu Lộc gật đầu thật mạnh.
“Để anh giúp em bắt hắn!” Ánh mắt của hắn cũng không thèm chớp một cái mà đã nói lời như vậy rồi.
Ngài Thỏ: “...”
Chậc, vừa ăn cướp vừa la làng!
“Woa, cảm ơn anh! Anh trai!” Lúc này Tiểu Lộc nhìn anh trai trước mắt, chút cảnh giác cũng không có, ánh mắt của cô nhóc trong suốt, dường như xem anh trai đang vỗ ngực nói muốn bảo vệ mình này là một đại anh hùng gì đó.
Phạm Vô Cữu bị ánh mắt sùng bái của em gái làm cho mình sung sướng như muốn bay lên mây.
“Đúng rồi, anh trai, tại sao anh lại ở trong nhà của Tiểu Lộc vậy?” Tiểu Lộc hỏi hắn.
Ngài Thỏ: Bởi vì hắn xông vào nhà dân.
“Khụ, lúc nghe được động tĩnh, anh không yên tâm lắm nên vội vàng chạy vào đây.” Phạm Vô Cữu lấy tay đặt lên miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó quay đầu nói với ngài Thỏ: “Thỏ con, cho dù cô rất quen thuộc với em gái của tôi, nhưng cũng không thể đêm hôm khuya khoắt chạy vào trong phòng của người ta được. Cô xem, em gái rất có lòng cảnh giác, không chỉ dọa đến mình mà còn dọa đến cả cô.”
… Tốt lắm, cậu muốn dạy dỗ ai đây? Cái nồi này lại ném lên đầu tôi, còn cậu thì lại làm người tốt!
Trong lòng ngài Thỏ nhất thời nhảy ra một câu này.
Nhưng nó giận mà không dám nói gì, đành phải run rẩy chòm râu gian nan gật đầu.
“Em xem, không sao nữa rồi.” Phạm Vô Cữu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, thuận tiện lặng lẽ sờ sờ vào đầu của em gái: “Thỏ con bớt giận rồi, sẽ không có ai trách em đâu.”
Ngài Thỏ: Ha ha, tôi có thể bị hai người các người chọc tức đến sống ít đi một ngàn năm.
“Cảm ơn anh, anh trai.” Tiểu Lộc chân thành phát thẻ người tốt: “Anh là người tốt.”
Phạm Vô Cữu lại như đang bay lên mây.