Chương 20: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Nhờ phúc của ấn ký này mà khi có yêu quái hay thèm muốn cô nhóc, hậu quả khi đụng phải ấn ký này nói không chừng là hồn phi phách tán.

Rốt cuộc vào buổi sáng, cô nhóc đã gặp phải chuyện gì? Thần núi nghĩ.

Mà quỷ thần cường đại như vậy, vì sao phải che chở một đứa bé của nhân loại nho nhỏ này?

Thôi quên đi!

Đã quá lâu Thần núi không phải phí sức đi suy nghĩ mấy chuyện cỏn con này, thậm chí bây giờ anh ta cảm thấy hơi đau đầu rồi.

Nếu đối phương không phải là quỷ thần có ác ý mà có ý muốn bảo vệ đứa bé này, anh ta không cần phải nhúng tay vào nữa.

Đối mặt với quỷ thần cường đại có thể lưu lại loại ấn ký này, nếu anh ta đối phó với người đó hẳn sẽ không tốt chút nào.

“Thần núi tiên sinh.”

Anh ta lại nghe được cách xưng hô của đứa bé này với mình, cúi đầu thì phát hiện quai hàm của cô nhóc đã phồng lên giống như sóc nhồi đầy quả thông, đang nhai nuốt bánh bao đường đỏ.

“...”

Dường như cô nhóc bị ánh mắt yên tĩnh của anh ta nhìn làm cho chột dạ, ực một tiếng nuốt hết bánh bao vào bụng, nhỏ giọng giải thích: “Ngài… không phải ngài đã nói không ăn thức ăn của con người sao? Cháu sợ lãng phí thức ăn.”

Thần núi: “...”

“Ngài có muốn ăn không?”

“Không.”

“Vậy thì thôi vậy.”

Cô nhóc lại tiếp tục làm một con sóc nhỏ ăn uống thật vui vẻ hạnh phúc.

“Cô nhóc, đừng gọi ông là Thần núi tiên sinh nữa.” Thần núi lại thở dài: “Ông đã rất lớn tuổi, số năm tháng ông sống trên đời này còn lâu hơn so với cháu tưởng tượng.”

“Cháu biết rồi.” Tiểu Lộc đồng ý rất sảng khoái, cô nhóc nhanh chóng sửa miệng, nhìn thanh niên xinh đẹp trước mặt, ngọt ngào gọi: “Thần núi gia gia.”

Thần núi: “...”

“Thơm quá, thơm quá…”

“Đã lâu không ngửi thấy mùi thơm như vậy.”

“Ở đâu, rốt cuộc ở đâu?”

Trong đêm tối, có một đám vật thể không tên cười khặc khặc quái dị, tranh nhau chen lấn, theo hơi thở lặng lẽ hướng đến thôn nhỏ trong núi.

Tuy nhiên, trong tương lai, chúng không thể chạm tay đến nguồn gốc của ‘mùi thơm’ đó được, sau đó chúng cũng bị một lực lượng nào đó ngăn cản.

“Là cái gì nhỉ?”

“Là kết giới của Thần núi.”

“Không phải sức mạnh của Thần núi đã trở nên rất yếu rồi sao?”

“Không phải Thần núi sắp biến mất rồi sao?”

Thanh niên xinh đẹp ngồi ở trước thần miếu, nghe được trong bóng tối truyền đến tiếng xì xào bàn tán, không có ý tức giận hoặc ý định trao đổi nào. Anh ta vẫn bày ra bộ dáng lười biếng đang nghỉ ngơi, chậm rãi khép hờ hai mắt, đôi mắt xanh lam nhìn về phía tòa nhà nào đó xa xa.

Chỉ thấy gần tòa nhà kia có một bóng dáng lông xù nào đó nhảy nhảy vài cái.

Là một con thỏ trắng như tuyết!

Bước chân con thỏ nho nhỏ không ngừng, giống như tia chớp trực tiếp xông về phía cuối thôn, lấy thân hình nho nhỏ giằng co với vật vô hình bên ngoài kết giới, phát ra tiếng rít gào cực kỳ kinh hãi, âm thanh thoáng chốc vang tận mây xanh.

Đó là âm thanh mà con người không thể nào nghe thấy.

Vật vô hình ẩn núp trong bóng tối bị uy hiếp, rốt cuộc không tình không nguyện đành phải rút lui.

Sau khi đuổi xong đám khách không mời mà đến, vẻ mặt con thỏ nho nhỏ viết lên mấy mấy chữ ‘không kiên nhẫn’, nhưng vừa quay đầu lại đã chạm vào ánh mắt thanh tú mỹ lệ của thanh niên xinh đẹp đang đứng trước thần miếu.

Hai ánh mắt đều xác nhận một điều, đều là người bảo vệ cho cô nhóc.

Bọn họ đồng loạt thở dài.

Sau khi kế thừa con mắt âm dương từ bà ngoại, Phạm Tiểu Lộc có thể nhìn thấy sinh vật đã từng không nhìn thấy. Ngay tại lúc bà ngoại trút đi hơi thở cuối cùng, phong ấn mà bà ngoại dùng để bảo vệ cô nhóc cũng dần dần mất đi hiệu lực.