Chương 19: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

“Nhưng lúc cháu vừa mới nhìn thấy ngài, ngài chỉ ngồi dưới đất, như vậy không lạnh sao?”

“Không lạnh.” Anh ta lại nhịn không được muốn thở dài: “Ông không còn cảm giác mình là một con người nữa.”

Trừ khi có thứ gì đó muốn san bằng thân thể của anh ta, nếu không ngay cả đau đớn cũng không thể cảm nhận được.

“Ngài thật sự không muốn về nhà cháu nghỉ ngơi sao?”

“Không cần.”

Tiểu Lộc nhìn Thần núi, Thần núi cũng nhìn Tiểu Lộc.

Thật lâu sau, cô nhóc mới nhảy một cái đứng lên: “Ngài ở chỗ này chờ cháu một chút!”

Sau đó cô nhóc lại cộp cộp cộp chạy đi.

Thấy cô nhóc ồn ào rời đi, Thần núi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.

Lông mi Thần núi khẽ run, cực kỳ không tình nguyện mở mắt ra, nhìn cô nhóc đang chạy cộp cộp cộp trở lại.

Chỉ thấy trên tay cô nhóc bưng một chậu rửa mặt inox, bên trong đựng một ít hoa quả, bánh bao đường đỏ, còn có đồ ăn vặt đóng gói rất đẹp.

Trong sơn thôn nhỏ gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài này, hiếm khi nhìn thấy thứ gì đến từ thế giới hiện đại.

“Thần núi tiên sinh…”

Tiểu Lộc thấy người vẫn còn ngồi ở đây, cực kỳ vui vẻ vẫy tay với anh ta, sau đó lại suýt chút nữa ngã thêm một lần nữa ngay cái nơi mà trước đó cô nhóc vừa mới ngã xong.

Thần núi lại thở dài một hơi thật sâu.

Anh ta ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhưng một trận gió nhẹ nhàng vững vàng nâng cô bé sắp ngã xuống lên.

Tiểu Lộc ngây người một hồi, lại hô thêm một tiếng “Thần núi tiên sinh”, sau đó vui vẻ chạy về phía trước.

“Ông không ăn thức ăn của con người.”

Thần núi nói xong câu đó, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mang nụ cười trước mặt biến mất bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

“Nhưng mà lúc trước bà ngoại thường giống như Tiểu Lộc bây giờ, đều chuẩn bị đồ ăn bưng đến thần miếu.” Cô nhóc đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà nói là cống phẩm chuẩn bị cho Thần núi tiên sinh.”

Thần núi lại thở dài, dường như đã quên trong một ngày ngắn ngủi này mà anh ta thở dài biết bao nhiêu lần.

Anh ta đứng lên đi vào trong thần miếu, ý bảo Tiểu Lộc đặt cái chậu rửa mặt đó lên trên bàn thờ.

Tiểu Lộc ngoan ngoãn làm theo.

“Được rồi, con mang nó về đi, ông đã ăn rồi.”

Từ trước cho tới bây giờ, ‘cống phẩm’ được cho là một phương tiện truyền thông, đồ vật mà con người cho Thần núi đều là một loại tín ngưỡng.

Một vài ngày trước, khi tín ngưỡng cuối cùng của mình đã hết, Thần núi đã chuẩn bị cho sự biến mất của thân thể này.

Nhưng mà vào lúc này, đứa bé thuộc về đời sau của con người trước kia tín ngưỡng mình lại đột nhiên chạy đến trước mặt.

Anh ta vận dụng một tia lực lượng cực kỳ nhỏ bé cuối cùng của mình để chữa lành cánh tay cho đứa bé đó, lại dùng lực lượng kia ngăn không cho đứa bé đó ngã sấp xuống đất.

Điều này làm thời gian chết đi của anh ta càng nhanh hơn.

Thế nhưng, đứa bé đó lại vì anh ta mà mang đến cống phẩm có ý muốn báo đáp lại ơn cứu mạng của mình.

Ánh mắt của cô nhóc cực kỳ thuần túy, tràn đầy vui mừng và tôn kính nhìn anh ta, giống như cảm thấy anh ta là một thần linh cường đại tới cỡ nào.

Lúc anh ta tiếp nhận cống phẩm của cô nhóc, tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng vọt tới, một lần nữa kết nối anh ta với cô nhóc này.

Ít nhất trước khi cô nhóc này mất đi tín ngưỡng, anh ta cũng sẽ không biến mất.

Trước đó thân thể của anh ta đã suy yếu đến mức không thể nào ngăn cản yêu quái có lòng xấu vào trong thôn, thậm chí cô nhóc này gặp nguy hiểm ở xung quanh thần miếu này mà anh ta cũng không thể phát hiện được.

Nhưng mà…

Thần núi nhìn trên đỉnh đầu của cô bé, thấy được ấn ký bắt nguồn từ quỷ thần cường đại.