"Ong ong ong ——" nương theo tiếng vang rất nhỏ, máy bay trực thăng điều khiển từ xa qua cải tạo đã vững vàng đáp trên bàn sách.
Mập mạp đem máy bay trực thăng đặt hàng nước ngoài cải tạo hoàn toàn thay đổi. Phía dưới dùng keo dính vào một cái hộp nhựa cứng. Cái hộp kia vốn dùng để đóng hàng, mười phần kiên cố lại còn trong suốt có thể nhìn xuyên qua. Dùng nó đến làm khoang chứa quá phù hợp. Trên thân máy bay có thể nhìn thấy dấu vết chỉnh sửa. Từng cây dây nhỏ liên kết vào bên trong cabin. Mập mạp lấy linh kiện của một cái mô hình xe hơi, tạo thành một chỗ điều khiển đơn giản để điều khiển máy bay cất cánh, hạ xuống, tốc độ , phương hướng.
Thậm chí ở một bên cabin mập mạp còn lắp đặt một ống nhòm đồ chơi, có thể quan sát xung quanh. Còn có pin của điện thoại di động và bóng đèn tháo ra để cung cấp ánh sáng, khi bay vào ban đêm cũng có tầm nhìn. Mập mạp ở phương diện này quả là một thiên tài, suy xét kỹ lưỡng, đem đồ chơi cải tạo mười phần kiên cố.
Bên ngoài thì Vương Thi Vũ dùng màu vẽ lên một hình mèo con dễ thương, đằng sau có một đôi cánh nho nhỏ, xem như đặt tên cho máy bay là Phi Miêu Hòa (Flying Cat).
Mà ở cabin dưới buộc lên một cây đai để Tiểu Bạch nằm sấp, bộ máy bay trực thăng điều khiển bốn cánh quạt này sau cải tạo có thể chuyên chở trọng lượng hơn 20 cân (=10kg), dễ dàng có thể mang Tiểu Bạch cùng mấy người Diệp Thùy rời đi —— Theo mập mạp nói, một số máy bay trực thăng bốn cánh quạt điều khiển từ xa cao cấp gánh chịu tải lượng khoảng chừng 30~40 cân (~15-20kg), hắn mua cái này không cao cấp như vậy, cải tạo xong thì hơn 20 cân đã là cực hạn.
Giờ khắc này, Phi Miêu hào bay thử nghiệm xung quanh phòng một vòng, cuối cùng đáp trên bàn sách. Mập mạp mở cửa cabin leo ra,vui mừng nói: "Thành công, ta tuyên bố lần thử nghiệm thứ nhất thành công mỹ mãn, chúng ta có thể rời đi nơi này!"
"Quá tốt rồi, rốt cục không cần phải ăn vụn Khoai tây chiên tiếp!" Vương Thi Vũ lập tức vui mừng la lên, đồ ăn mấy ngày nay làm tiểu loli khổ không thể tả.
Tiểu Bạch bên cạnh nàng kêu vài tiếng, hiếu kỳ đánh giá máy bay. Vương Thi Vũ tựa hồ nghe hiểu Tiểu Bạch đang nói gì, liền vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch nói : "Tiểu Bạch ngươi yên tâm đi, dây thừng phía dưới Phi Miêu hào là ta buộc, rất an toàn, tuyệt đối sẽ không để ngươi té xuống."
"Meow Meow ~" Tiểu Bạch nhu nhu kêu hai tiếng.
"Mập ca ca nói là nếu buộc hộp giấy phía dưới có thể sẽ không bay được, cho nên phải ủy khuất ngươi một chút." Vương Thi Vũ giải thích nói, phảng phất Tiểu Bạch đang hỏi vì sao không cho nó một cái khoang.
" Meow Meow ~" Tiểu Bạch kêu lên.
Thế là Vương Thi Vũ liền ôm lấy cổ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch ngươi yên tâm đi, Mập ca ca lợi hại như vậy, về sau hắn nhất định sẽ chế tạo một khoang để ngươi cũng có thể ngồi, ngươi nói đúng không Mập ca ca " nói xong ánh mắt liền nhìn về phía mập mạp.
Mập mạp cười khổ gật đầu một cái : "Đúng vậy, không sai, về sau ta sẽ chế tạo một khoang có thể mang theo Tiểu Bạch Phi." Nói như vậy xong, hắn xoay đầu nhìn về phía Diệp Thùy, lộ ra chút bất đắc dĩ, tiểu cô nương lại ảo tưởng có thể nghe hiểu được tiếng mèo.
Diệp Thùy cũng biểu lộ tương tự , trong mắt có chút sầu lo —— mỗi ngày Vương Thi Vũ đều sẽ nói chuyện với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng kêu Meow Meow. Kiểu như một người một mèo thật sự có thể giao lưu. Từ đầu Diệp Thùy chẳng qua là cảm thấy thích thú, nhưng dần dần cũng có chút lo lắng, hắn cùng mập mạp vẫn luôn cho rằng Vương Thi Vũ cùng Tiểu Bạch nói chuyện đều là nàng tự tưởng tượng ra.
Nhưng tiếp tục như thế, đối với tinh thần của tiểu loli có thể bị ảnh hưởng gì hay không.
"Phi Miêu hào đã cải tạo xong, chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất phát." Mập mạp lúc này nghiêm mặt nói nói, " Đồ ăn dự trữ cũng sắp hết."
Mập mạp là trạch nam, bình thường mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài mua sắm nhiều đồ ăn vặt cùng thức ăn. Hiện tại mấy hạt dưa cũng đủ cho bữa ăn của mọi người, còn có ít đồ của Diệp Thùy, đủ ba người bọn họ ăn cực kỳ lâu. Nhưng vấn đề lại là Tiểu Bạch. Nguyên bản khẩu phần ăn của một con mèo nhỏ không đáng kể chút nhưng bây giờ lại tiêu tốn vô cùng. Lương thực lại trở thành khó khăn bọn hắn, việc rời đi lại càng trở lên cấp bách hơn.
Nghe mập mạp đề nghị, Diệp Thùy suy nghĩ, hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trầm tư một lát, đột nhiên trầm mặc cầm lên một vũ khí —— đó là một thanh Đao inox trang trí để sau lưng, dài ước chừng 1 cm, trọng lượng đối với người tý hon có chút nặng nề. Nhưng ở trong tay Diệp Thùy lại vừa tiện.
Mập mạp cùng Vương Thi Vũ tò mò nhìn Diệp Thùy, tựa hồ minh bạch Diệp Thùy muốn làm cái gì, mập mạp có chút kinh ngạc hỏi: " Ngươi đi tìm những người ở tầng dưới à?"
"Mèo đen sẽ không từ bỏ việc tiến vào tòa nhà này, lưu lại sớm muộn cũng sẽ bị mèo đen giết chết. Bọn hắn dù sao cũng là người, chí ít ta muốn cho bọn hắn một cơ hội rời đi nơi này ." Diệp Thùy trầm mặc nói. Mạt thế đến nay đã quá nửa tháng, Diệp Thùy từ từ tiếp nhận hiện tại. Hắn từng thấy qua không ít phim ảnh cùng tiểu thuyết liên quan tới tận thế, con người ở tình huống này chắc chắn sẽ trở nên lãnh khốc cùng vô tình, nhưng Diệp Thùy còn chưa đến mức quyết liệt như vậy —— có lẽ có một ngày hắn sẽ trở lên ích kỷ cùng lãnh khốc, nhưng ít ra ở hiện tại, hắn vẫn không thể thấy người khác chết mà không cứu.
Đương nhiên Diệp Thùy cũng sẽ không qua chịu chết, nhưng có thể cứu thì tận lực cứu.
Nhìn thấy mập mạp còn muốn thuyết phục hắn, hắn cười vỗ vỗ bả vai của mập mạp rồi từ trên bàn nhảy xuống: "Bất kể thế nào, dù sao bọn họ cũng là người, không phải sao "
Bàn đọc sách cao gần một mét, cao 8-9 lần so với con người hiện tại, tương đương với toà nhà cao 3-4 tầng, nhưng Diệp Thùy sau khi nhảy xuống lại bình yên vô sự. Tố chất cơ thể , lực lượng, tầm nhìn, Diệp Thùy đều hơn xa người tý hon bình thường mấy lần —— hắn hiện tại trên cơ bản là Siêu Nhân.
". . ." Mập mạp muốn nói lại thôi, sau cùng gật đầu một cái "Vậy ngươi cẩn thận chút. . . Đúng rồi, để Tiểu Bạch đi chung với ngươi đi."
Tiểu Bạch trong miệng "Meow Meow " kêu hai tiếng, nhìn lên, đồng ý đề nghị của mập mạp rồi nhảy xuống đi tới trước mặt Diệp Thùy .
"Vậy thì tốt, ta một mình xuống dưới cũng khá vất vả." Diệp Thùy cười vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, xoay người nhảy lên lưng Tiểu Bạch.
Một người một mèo nhanh chóng rời đi nhà mập mạp, theo hành lang một đường hướng phía dưới.
20 ngày qua, nhóm người Đường Hạo dưới tầng 1 cũng không lên dây dưa với Diệp Thùy. Có lẽ là không dám, bọn hắn tổng cộng có 24 người, một nửa đều là người già yếu. Qua 20 ngày ấp ủ, ở ở tòa nhà tạo thành một xã hội đơn giản, có giai cấp cùng quy tắc. Những người may mắn còn sống sót lúc đầu đã tiếp nhận hiện thực, bắt đầu nỗ lực sinh tồn.
Khi cưỡi Tiểu Bạch xuống, ở hành lang tầng 2, Diệp Thùy gặp Đường Hạo và mấy người sống sót, bọn hắn đang cố gắng mở một phòng để thu thập thức ăn cùng đồ dùng bên trong.
—— mà Diệp Thùy và đám Đường Hạo đều không biết, lúc này ở bên kia cánh cửa, trong bóng tối từng thân ảnh nhúc nhích, lặng lẽ phát ra khí tức hung tàn. . .