Chương 63: Chuột hung tàn

Đây là lần đầu tiến sau tận thế Diệp Thùy gặp người ngoài tiểu khu. Nam nhân bị thương này ở cùng con mèo Xiêm kia, còn có trang bị kỳ quái truyền cho Diệp Thùy rất nhiều tin tức.

Nhưng không đợi hắn mở miệng nói chuyện, tiếng Tiểu Bạch kêu giận dữ đột nhiên từ truyền phía dưới lên. Hình như nàng gặp phải nguy hiểm, Diệp Thùy tức khắc lạnh lùng, lập tức liền lao xuống. Cái nam nhân què kia biểu tình cũng đổi, nhanh chóng bò lên mèo Xiêm, hướng Diệp Thùy nói: “Mèo của ngươi” Diệp Thùy nhìn nam nhân một cái, gật đầu, “Hỏng rồi, chắc chắn là tiểu tử Nghiêm Sâm kia, mau, ta mang ngươi xuống.” Nói như vậy, người nam nhân bảo Diệp Thùy cùng nhau cưỡi lên lưng mèo.

Diệp Thùy hơi chần chờ, lại nghe tiếng Tiểu Bạch “Meo” lại truyền lên lần nữa , liền vội nhảy lên lưng mèo.

Nhìn động tác Diệp Thùy mạnh mẽ, nam nhân tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng không kịp nói thêm, tay hắn nắm lông mèo Xiêm ngắn ngủn phía sau lưng: “Hôi Phong, mau!”

Mèo Xiêm mạnh mẽ chạy vọt mà xuống, chỉ dùng hai ba bước liền đi tới chỗ vòng cầu thang, xoay người sang tiếp tục vọt xuống dưới. Diệp Thùy lo lắng rốt cuộc cũng thấy thân ảnh Tiểu Bạch, mập mạp, Tiểu Vi, Tiểu Vũ ở hành lang. Bọn họ không sao, chỉ là Tiểu Bạch đang lộ ra cảnh giác, mập mạp cũng mở ra súng phun lửa. Con nhện lúc trước gặp đang đứng trước mặt bọn họ, mà ở bên cạnh con nhện có một nam nhân gầy gò.

“Meo ——” mèo Xiêm hí nhảy đến hàng lang, ngăn giữa mèo và nhện đang giằng co.

Tiểu Bạch vì mèo Xiêm xuất hiện trở có chút hoảng, khi nhìn thấy đến Diệp Thùy trên lưng nó, nàng mới hơi chút thả lỏng lại, kêu “Meo” một tiếng, Diệp Thùy từ trên lưng mèo nhảy xuống: “Sao lại thế này? Các ngươi không sao chứ?”

“Ngươi mới vừa đi lên không lâu thì con nhện này đột nhiên bò ra tới, bên cạnh hắn còn có một người.” Mập mạp vội vàng giải thích, dừng súng phun lửa trong tay, tiếp theo lại cảm thán, “Con nhện thế mà thật sự có thể bị thuần phục!” Đây là lúc trước thảo luận bọn họ, hiện tại xem ra con nhện kia quả nhiên là bị người khác khống chế.

Nguyên Tiểu Vi đánh giá con mèo tên Hôi Phong: “Con mèo Xiêm này là sao? Người kia là ai?”

Diệp Thùy lắc đầu, hắn cũng không biết rốt cuộc như thế nào, nhưng nhìn ra nam nhân què chân và người gầy gò khống chế con nhện kia có quen biết, đồng thời, thế mới biết tên con mèo quái dị kia là mèo Xiêm.

Tiểu Bạch nhìn đến đồng loại, một con mèo tạo hình quái dị, lộ ra cảnh giác, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hôi Phong. Hôi Phong đồng dạng đánh giá Tiểu Bạch, đôi tay to lớn hơi động, từ dáng người cao thẳng có thể mơ hồ cảm nhận được, mèo Xiêm đối mặt Tiểu Bạch nhỏ gầy có chút cảm giác cao ngạo.

Hôi Phong bên kia, truyền đến tiếng nam nhân què chân : “Nghiêm Sâm, đây là có chuyện gì? Không phải nói ngươi, nếu gặp người sống sót thì hữu hảo một chút sao?”

“Bọn họ đả thương Tiểu Bát.” Nam nhân gọi là Nghiêm Sâm giọng nói tràn ngập lạnh lẽo, Tiểu Bát là tên con nhện kia.

“Đả thương?” Nam nhân què chân có chút ngoài ý muốn. Hắn trầm mặc một lát, vỗ Hôi Phong, Hôi Phong mèo Xiêm liền đi tới một bên. Nam tử què chân liếc mắt nhìn đoàn Diệp Thùy một cái, tầm mắt đặt súng phun lửa ở mập mạp cải tạo một lát, cuối cùng dừng ở đao trong tay Diệp Thùy. Tiếp theo hắn quay đầu cùng Nghiêm Sâm nói, “Hẳn là chỉ là vô ý. Ta xem Tiểu Bát của ngươi cũng không sao, ngươi không cần so đo. Lần này chúng ta khó khăn lắm gặp được người sống sót, hơn nữa vẫn là người sống sót đạt được động vật hữu nghị.” Nói đến động vật hữu nghị , hắn lại nhìn Tiểu Bạch một cái.

Nghiêm Sâm lạnh băng ánh mắt nhìn phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch theo bản năng kêu “Meo” một tiếng, Tiểu Vũ vội vàng ôm chặt người Tiểu Bạch, an ủi Tiểu Bạch. Đôi mắt đầy oán niệm nhìn Nghiêm Sâm, nàng không quên Tiểu Bạch bị cắn, mập mạp và Nguyên Tiểu Vi đối Nghiêm Sâm cũng không có sắc mặt tốt. Mà Nghiêm Sâm hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên, con nhện màu cam bò theo hắn. Hắn ngồi xổm xuống, con nhện ngồi bên cạnh, duỗi tay vuốt ve vết miệng thương sau lưng con nhện, đôi mắt thỉnh thoảng liếc lại đây.

Diệp Thùy hơi nhíu mày, cảm giác Nghiêm Sâm tuyệt đối không phải người lương thiện, đả thương con nhện của hắn, khẳng định sẽ không thân thiện gì cho cam.

Nam nhân què chân đi đến trước mặt Diệp Thùy, mang vài phần xin lỗi nói: “Nghiêm Sâm chính là như vậy, nga, ta kêu Đào Lượng, đây là Hôi Phong.” Hắn chỉ mèo Xiêm, tiếp theo lại nhìn về phía đoàn Diệp Thùy. Diệp Thùy hiểu ý, tự giới thiệu nói: “Ta kêu Diệp Thùy, đây là Hứa Hạ, Nguyên Tiểu Vi, Vương Thi Vũ và Tiểu Bạch.” Hắn nghĩ đến từ Đào Lượng vừa mới nhắc tới. “Ngươi vừa rồi nói người sống sót đạt được động vật hữu nghị, ngươi tựa hồ nhận thức rất nhiều người như vậy?”

“Đương nhiên.” Đào Lượng gật đầu, “Tuy sau tận thế, phần lớn sủng vật đều bắt đầu tấn công chủ nhân, nhưng vẫn có một bộ phận động vật sẽ bảo trì thiện ý đối chủ nhân, chúng ta đem cái này gọi là động vật hữu nghị.”

Hắn nói làm trong lòng Diệp Thùy, mập mạp, Tiểu Vi đồng loạt cảm giác được một tia nhẹ nhàng. Sau tận thế chó mèo bắt đầu công kích chủ nhân, ưu thế sở hữu nhân loại hầu như không còn. Đối người thường mà nói, có thể giống Diệp Thùy đạt được động vật hữu nghị như vậy sẽ là vô cùng tốt. Nhưng trong tiểu khu bọn hắn tựa hồ chỉ có Tiểu Bạch là trường hợp đặc biệt. Husky tạm thời cũng coi như đi, cái này làm cho bọn họ một lần tràn ngập lo lắng.

Mà hiện tại bọn họ biết còn những người khác có thể được động vật trợ giúp, từ Đào Lượng nói có thể thấy căn cứ người sống sót là thật sự tồn tại.

Mập mạp ngay sau đó liền hỏi: “Nói như vậy, trong trường học thật sự có chỗ người sống sót tụ tập?”

“Không, nơi này không có.” Đào Lượng lộ ra tiếc nuối, ngón tay chỉ mặt trên, “Các ngươi là nghe được tin tức mới đến đây đi? Chúng ta cũng thế, không lâu trước đây chúng ta nghe đài thấy tin tức. Vì thế ta và Nghiêm Sâm được phái tới xem xét tình hình nơi này. Chúng ta mới tới hơn nửa giờ trước nhưng kết quả phát hiện nơi này là một cái bẫy rập khủng bố.”

“Bẫy rập?” Mập mạp kinh ngạc nói.

Đào Lượng gật đầu: “Ta suy đoán, tận thế vừa mới buông xuống, học sinh học sinh đúng là tập hợp lại đây thành lập căn cứ, hơn nữa bọn họ còn khởi động máy phát điện của trường học để phát sóng radio cứu viện. Nhưng thực mau, bọn họ đã bị một loại động vật khủng bố tập kích. Tất cả những người sống sót căn cứ, học sinh và giáo viên không một ai may mắn thoát khỏi, chỉ sợ đều đã bị ăn tươi nuốt sống như lương thực.”

“A!” Vương Thi Vũ kinh hô, đây là trường học của nàng. Trước đây trước biết nơi này khả năng sẽ có được người sống sót, nàng thập phần vui vẻ, suy nghĩ sẽ gặp được đồng học cùng lão sư hay không, hiện tại nàng không thể không tiếp thu hiện thực tàn khốc nhất. Tất cả học sinh và giáo viên đều đã bị động vật khủng bố ăn!

Mập mạp ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Vương Thi Vũ, quay đầu nhìn Đào Lượng: “Vậy tin tức chúng ta nghe trên đài là như thế nào?”

“Các ngươi và chúng ta nghe được tin báo đều là do đám động vật khủng bố kia phát băng ghi âm từ trước. Có thể là lúc trước giáo viên ở đây dùng thiết bị ghi âm để có thể lặp lại truyền phát tin. Những cái động vật đáng giận đó biết cách sử dụng thiết bị phát thanh, vẫn luôn lặp lại cái kia tin tức.” Đào Lượng phẫn nộ. “Máy phát điện cũng là do chúng khởi động để hấp dẫn nhân loại đến đây. Trước chúng ta chỉ sợ đã có không ít người đến đây bị bọn chúng giết chết!”

“Động vật thế mà có thể làm được chuyện này……” Tuy biết động vật đạt được trí tuệ bằng nhân loại, nhưng mập mạp vẫn khó có thể tin, hắn hỏi, “Ngươi nói động vật khủng bố rốt cuộc là gì?”

“Là chuột đi.” Diệp Thùy mở miệng nói, hắn nghĩ tới con chuột chết trên hành lang lúc trước.