Chương 62: Muỗi vương

“Kỳ quái, hàng lang đầy bụi nhưng sao lại không có bất kỳ dấu chân nào?”Trong hành lang dãy phòng học của tiểu học Hồng Tinh, Diệp Thùy đứng ở cầu thang tầng 2 nhìn ra xung quanh. Trên cầu thang có rất nhiều đồng phục học sinh vương vãi, hẳn là của học sinh đang ở cầu thang thì tận thế tới, thân thể thu nhỏ lại nên quần áo lưu tại chỗ. Sau hai tháng, chỗ này đã phủ một lớp bụi dày, nếu trên lầu có người sống sót thì mấy ngày nay hẳn sẽ xuống dưới hoạt động. Trong hành lang không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì làm Diệp Thùy có chút khó hiểu.

Tiểu Bạch cõng mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ liêu xiêu từ dưới leo lên, bộ dáng có chút cố hết sức. Bất quá nếu người tý hon leo lên cầu thang thật sự quá gian nan. Tuy mập mạp có tâm tự mình leo nhưng Tiểu Bạch vẫn thông cảm để mập mạp cưỡi sau lưng. Hiện tại nàng trông cố hết sứ không phải do phụ trọng mà là bị con nhện cắn thương, thân thể tê dại.

Vương Thi Vũ trước vì lo lắng Tiểu Bạch bị con nhện cắn mà khóc đỏ mắt. Hiện tại ghé vào cổ Tiểu Bạch, cố an ủi nàng cố lên: “Còn ba bậc thang, Tiểu Bạch cố lên, liền sẽ lên rồi……” Tiểu Bạch kêu “meo meo” nói chuyện với tiểu nữ hài.

Diệp Thùy nhìn Tiểu Bạch rốt cuộc bò lên cầu thang, bắt đầu quỳ rạp xuống đem chân trước vươn ra nghỉ ngơi. Hắn đi qua xem xét vết thương của Tiểu Bạch. Chỗ bị cắn có chút sưng đỏ, màu đỏ tím. Diệp Thùy duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa, Tiểu Bạch yếu ớt kêu “Meo meo”.

Đệm thịt của mèo rất quan trọng, chỉ có người cực kỳ thân thiết mới có thể chạm vào. Vương Thi Vũ từ trên lưng trượt xuống, đi đến chỗ chân Tiểu Bạch khom lưng xem xét. Bất quá tiểu nữ hài không chú ý miệng vết thương, nàng quay đầu nhìn xem Tiểu Bạch, chung quy không kìm được tò mò, tay nhỏ nhéo nhéo đệm thịt hoàn hảo màu hồng phấn, trong miệng hưởng thụ nói: “Thật mềm a, thật là thoải mái.”

Một màn này làm Diệp Thùy, mập mạp, Nguyên Tiểu Vi đều bật cười. Mập mạp theo sau đi đến cạnh Tiểu Vũ, đột nhiên nói: “Tiểu Vũ, lúc trước đàn muỗi tấn công chúng ta, em hình như có nghe thấy tiếng vang truyền xuống liền cảm nhận chúng nó tồn tại?”

Tiểu Vũ từ đệm thịt quay đầu tới, hướng mập mạp gật đầu: “Lúc ấy em nghe được rất nhiều âm thanh nhỏ, như là…… tiếng nhiều người nói chuyện trên đường, kiểu như tiếng nhiều người nói một lúc. Mập ca ca hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì, ta chỉ nghĩ nếu Tiểu Vũ có thể khống chế đàn muỗi thì tốt rồi.” Mập mạp vẻ mặt cảm thấy hứng thú nói, “Hiện tại muỗi có sát thương mạnh hơn kiến nhiều, hơn nữa khống chế kiến thì phải cần hàng ngàn hàng vạn con mới có thể có đủ lực sát thương. Nhưng nếu là muỗi thì chỉ cần hơn mười con cũng đủ làm chó mèo nhảy nhót loạn xạ. Quan trọng nhất chính là chúng có thể bay, so kiến càng thêm tiện, đương nhiên, Tiểu Vũ nếu em có thể khống chế con nhện kia thì càng tốt.”

“Em không khống chế con nhện ghê tởm đó đâu.” Nhắc tới con nhện, Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu, rất có oán niệm đối với con nhện cắn Tiểu Bạch, lại nghĩ đến muỗi , Tiểu Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua con kiến nhỏ trong tay. Con kiến nhỏ màu vàng không ngừng tránh động, nàng có khổ nói, “Muỗi so với con kiến còn to hơn một vòng, muốn khống chế đàn muỗi chắc sẽ càng khó.”

“Có lẽ đều không phải như thế.” Nguyên Tiểu Vi bỗng nói, “Muốn khống chế Kiến Quần, Tiểu Vũ cần dùng tinh thần tiến hành liên hệ cùng mỗi con kiến, chỉ có như vậy mới có thể làm Kiến Quần dựa theo ý Tiểu Vũ hoạt động, nhưng khống chế đàn muỗi khả năng không cần như vậy.”

Diệp Thùy hứng thú: “Vì sao lại như vậy?”

“Muỗi và kiến bất đồng. Bản thân muỗi không có đặc tính hành động đoàn thể, ngẫu nhiên muỗi sẽ xuất hiện thành đàn là vì có mục tiêu hấp dẫn chúng nó. Bản thân chúng không sống quần cư nhưng hiện tại đàn muỗi đột nhiên cùng nhau hành động, ta cảm thấy hành vi này cùng loại với bầy sói, sư đàn .” Nguyên Tiểu Vi giải thích nói, trước khi bò lên cầu thang, nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Tận thế sau, những kiến thức lý luận về động vật trước kia phần lớn đã không còn áp dụng, nhưng vẫn có một ít có thể tham khảo. Muỗi hiện tại có thể so sánh động vật quần cư trước tận thế, có thể từ đó tìm ra ít căn cứ hành vi hoạt động chúng nó.

Diệp Thùy đã hiểu ý Nguyên Tiểu Vi, hắn cảm giác thập phần mới lạ mở to hai mắt: “Tiểu Vi, ngươi nói là trong đàn muỗi khả năng tồn tại một muỗi vương. Con muỗi vương này có thể quyết định toàn bộ hành động đàn muỗi, Tiểu Vũ chỉ cần khống chế muỗi vương thì có thể khống chế toàn bộ đàn muỗi?”

Nguyên Tiểu Vi gật đầu, nàng xoa đầu Tiểu Vũ: “Cho nên chỉ cần Tiểu Vũ có thể tìm được muỗi vương trong đàn muỗi, khống chế nó thì em liền có thể điều khiển toàn bộ đàn muỗi.” Trung đàn kiến cũng có kiến chúa nhưng nó chỉ làm trung tâm Kiến Quần, không thể chỉ huy con kiến hành động.

“Em phải phân biệt muỗi vương như thế nào?” Tiểu Vũ tò mò mở to hai mắt.

“Này phải dựa vào chính em, chúng ta không có biện pháp giúp.” Diệp Thùy nói tiếp, muỗi vương rốt cuộc chỉ là suy đoán, có thể làm hay không vẫn không chắc bao nhiêu. Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không muốn lại đi tiếp xúc đàn muỗi dày đặc kia. Hắn tiếp theo quay đầu nhìn thoáng qua cầu thang lên tầng 3, nói với mập mạp, Tiểu Vi, Tiểu Vũ, Tiểu Bạch : “Các ngươi trước lưu lại đây, ta đi lên xem trước.”

“Meo~ ~” Tiểu Bạch lập tức giãy giụa muốn bò dậy, không yên tâm để Diệp Thùy đi lên, Diệp Thùy tức giận nói: “Ngươi hiện tại cái dạng này tốt nhất là ở đây đợi, gặp nguy hiểm ta một người càng tốt, mập mạp, Tiểu Vi, Tiểu Vũ còn ngươi chiếu cố.”

Tiểu Bạch vì thế liền kêu “Meo” một tiếng, lưu lại,.Diệp Thùy lại vỗ vai mập mạp, một mình nhảy lên cầu thang .

Hơn hai mươi bậc thang, hắn nhảy đi lên, qua chỗ cua quẹo đã có thể nhìn đến hành lang lầu ba, Diệp Thùy lại lần nữa hướng lên trên nhảy. Bởi vì không biết lầu ba có nguy hiểm hay không, hắn cẩn thận hơn.

Nhưng mà, khi đi vào hành lang tầng 3, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ vẫn làm hắn lắp bắp kinh hãi. Trong hàng lang có một con chuột chết. Từ dấu vết trong hành lang tầng 3 có thể thấy được, không lâu trước đây nơi này tựa hồ trải qua một hồi xé đấu, tron bụi phủ kín trên mặt đất che dấu chân, cẩn thận phân biệt, phần lớn là vết chân chuột và mèo, nơi này có mèo?

Hắn cảnh giác đi tới trước con chuột kia, nó đã chết. Máu tươi tanh hồng chảy đầy dưới thân chuột, chuột không tính cái đuôi chiều dài ước chừng to hai phân mễ, trên người có dấu vết bị mèo cắn xé, hẳn mới chết không lâu lắm. Nhưng làm Diệp Thùy để ý nhất chính là chỗ đầu nó có cắm một cái châm dài, tựa hồ kim thêu cắm vào đầu chuột ít nhất một tấc . Cái này làm Diệp Thùy nghĩ tới mập mạp từng nghiên cứu súng, nhưng loại súng này cường độ tuyệt đối không thể cắm sâu vào một con chuột như vậy.

Hắn đang kinh ngạc thì đột nhiên nhận ra dị động, nhanh chóng xoay người lại thì từ bên phòng mở nửa cánh cửa, một con mèo màu xám đi ra.

Nó trông khác hoàn toàn mèo nhà nhưng Diệp Thùy từng thấy qua trên TV loại này, chẳng qua hắn cũng không biết “Mèo Xiêm”. Loại mèo này thân thể thon dài, có tai lớn, tứ chi, lông đuôi và quanh miệng có màu đen, có cảm giác uy hiếp viễn siêu mèo thường. Mà con mèo Xiêm mắt cảnh giác nhìn chằm chằm tay Diệp Thùy cầm Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao.

“Thế mà thực sự có người tìm tới được chỗ này?” Một giọng nam nhân kinh ngạc nói, từ bên cạnh con mèo Xiêm này đi ra. Chân trái tựa hồ bị thương, quấn quanh một vòng giấy vệ sinh làm băng vải, có vết máu chảy ra, đi có chút què. Đây là một nam nhân tầm 30 tuổi, ăn mặc đơn giản quần áo khâu vá, vải dệt trên vai vác một cái súng quái dị dạng ống, phía trước là vươn tới plastic tế quản, làm Diệp Thùy nghĩ kim châm trên đầu chuột kia chính là do nó bắn ra.

Đang lúc Diệp Thùy muốn nói chuyện, từ tầng dưới đột nhiên truyền tới Tiểu Bạch rống lên: “Meoww ô ——”