Vương Thi Vũ, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Bạch liên tiếp tiến vào khe cửa kính. Mập mạp một bên dùng súng phun lửa đốt muỗi, một bên chậm rãi lui về sau. Diệp Thùy vọt tới cạnh hắn vung Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao xua đuổi muỗi nhưng dưới tình huống này lực sát thương của đao kém xa lửa.
Có một con muỗi đậu ở tay Diệp Thùy, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một đôi mắt cực lớn đầy lông, cái vòi bén nhọn như đao nhọn đâm vào tay hắn. Cánh tay truyền đến đau đớn nhưng sau khi cường hóa thể năng, da Diệp Thùy cứng rắn hơn người thường nhiều. Nhất thời con muỗi kia không thể đâm thủng. Chỉ là một con muỗi chỉ cần đập một cái là nát bét nay trông kinh dị không nói không nên lời làm người hãi hùng. Diệp Thùy dùng sức lắc cánh tay, xua con muỗi ra, bảo mập mạp: “Nhanh lên, đi vào.”
Mập mạp vừa phun lửa một vừa lui vào chỗ hổng của mạng nhện. Diệp Thùy theo sát sau, có mấy con muỗi vọt tiến vào, nhiều con đập vào mạng nhện, lập tức bị dính chặt không cựa quậy, mập mạp đột nhiên thấy đau đầu, có thứ gì đó ở đỉnh đầu hắn. Lúc ngửa mặt lên nhìn, một con muỗi dữ tợn đầu ở phía trên, cái vòi sắc bén với hàm răng đen ngòm đang lao thẳng xuống. Một màn khủng bố này làm hắn theo bản năng thét lên nhưng tay đang cầm ống súng, không thể chống đỡ.
Tiểu Vũ hô: “Mập ca ca!”
Nguyên Tiểu Vi nhanh chóng vọt tới mập mạp bên người, một tay chộp con muỗi kia. Diệp Thùy lo lắng đi qua thì con muỗi đã bị Nguyên Tiểu Vi đơn giản thô bạo xé rách đầu. Tuy ngoại hình dữ tợn nhưng muỗi vẫn là muỗi, người tý hon cũng có thể dễ dàng xé nát chúng, chỉ là…… hơi huyết tinh, phối hợp với cảnh Nguyên Tiểu Vi ném xác nó xuống, tươi cười hỏi mập mạp như chưa có gì xảy ra: “Ngươi không sao chứ” càng có cảm giác quái dị, là lạ.
Diệp Thùy thở phào, múa may Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao xua đuổi mấy con muỗi cạnh hắn, bắt đầu duỗi tay đóng cửa kính lại.
“Kẹt kẹt”, không biết do hai tháng không được xử dụng hay sao mà cửa kính phát ra tiếng chói tai, Diệp Thùy dùng sức mà vẫn khó đẩy. Tiểu Bạch nhảy lên cạnh Diệp Thùy cùng nhau đẩy cửa. Một mèo một người nỗ lực, cùng với tiếng kít chói tai, rốt cuộc cửa kính cũng chậm rãi trượt vào. Mạng nhện vốn căng chặt trên cửa bị áp tới, rách toạc.
Mấy con muỗi lọt vào bay tứ tán đi. Chắc vì đã không có đàn muỗi cùng nhau hành động liền từ bỏ mục tiêu.
Diệp Thùy theo cửa phòng trượt xuống, chỉ cảm thấy một màn vừa rồi mạo hiểm vạn phần. Tận thế, muỗi cũng học kết bè kết đội tập kích mục tiêu. Tiểu Bạch cũng mệt mỏi ngồi bệt xuống ngồi xổm bên cạnh kêu meo meo, dùng đầu lưỡi liếm tay mình. Khi Diệp Thùy xem qua thì nàng dùng giọng cứng đờ nói: “Ngứa……” Xem ra là lúc trước bị đốt.
Bất quá đối với mèo mà nói, bị muỗi đốt một chút cũng không sao. Hắn vỗ đuôi Tiểu Bạch an ủi chút, quay đầu nhìn về phía mập mạp, Vương Thi Vũ và Nguyên Tiểu Vi: “Mọi người có sao không?”
“Không có việc gì.” Mập mạp lòng còn sợ hãi đem súng phun lửa dừng lại, duỗi tay xoa chỗ đỉnh đầu.
Tiểu Vũ khẩn trương nhìn xung quanh, sợ hãi có muỗi to khủng bố đột nhiên bay tới, trong tay ôm chặt con kiến nhỏ. Nguyên Tiểu Vi thoạt nhìn thực hảo, nàng dùng đồng phục học sinh rơi vãi dưới đất lau tay, nghi hoặc nói: “Sao lại thế này? Muỗi hợp thành cả một muỗi. Ta thấy hình như lúc đuôi Tiểu Bạch động vào vũng nước kia thì chúng bắt đầu tấn công thì phải?” Tiểu bạch “Meo” một tiếng, xác nhận điều Nguyên Tiểu Vi nói. Nguyên Tiểu Vi tiếp tục nói, “Chẳng lẽ bọn chúng tấn công chúng ta là do động vào vũng nước kia?”
“Những con lăng quăng trong vũng nước đó xem như là con nối dõi của chúng. Bởi vì có người định gây nguy hiểm tới lăng quăng nên chúng mới triển khai tấn công?” Mập mạp không dám tin tưởng nói, bởi vì súng phun lửa trong tay nóng nên hắn đem súng đi làm lạnh.
“Muỗi có năng lực tư duy nhất định, có thể sinh ra những tập tính vốn không có.” Diệp Thùy nói, từ trên mặt đất bò dậy, bắt đầu chú ý tới những sợi tơ nhện. Tơ nhện thoạt nhìn rất nhỏ, rậm rạp dính ở bên nhau, nhưng mỗi một sợi đều thập phần cứng cỏi, Diệp Thùy phải dùng hết sức mới có thể xé đứt, còn có tính đặc thù dính. Mà theo tầm mắt của Diệp Thùy chậm rãi xem xét, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, tay theo bản năng nắm chặt Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao.
Một con nhện màu cam rất lớn đang bò trên khung cửa, nó to bằng nửa người tý hon. Dưới cái đầu lông lá là bốn cặp châni thon dài mấp máy, chậm rãi xuống dưới mặt. Tiểu Bạch theo sát Diệp Thùy thấy được con nhện, “Meo” một tiếng chạy trốn, rơi xuống bên cạnh. Mập mạp theo bản năng nhặt súng phun lửa lên, lúc này mới chú ý con nhện đang bò xuống từ khung cửa. Hắn sợ tới mức cả người thịt mỡ đều run: “Ta dựa, đây là nhện gì!?”
“Đây là nhện đất có tên khoa học là Pterinochilus Murinus, một loại nhện cảnh!” Nguyên Tiểu Vi ngay sau đó cũng thấy con nhện, lập tức nhận ra lai lịch nó. Làm bác sĩ thú ý, nàng không xa lạ gì với loại nhện này. Mập mạp quay đầu nhìn nàng: “Có độc sao? Sao nó có thể lớn như vậy?”
“Loại nhện này đều lớn như vậy!” Nguyên Tiểu Vi nói nhanh, đem Vương Thi Vũ bắt đầu hoảng sợ mà run rẩy ôm vào trong ngực, “Không có độc, nhưng tính công kích cao, ý thức địa bàn rất mạnh, là con nhện đứng đầu trong ‘ bàn ti đại tiên', nhưng ta nhớ rõ mạng chúng nó dệt không giống như thế……”
“Con này hiển nhiên là đã tiến hóa, mạng nhện thường tuyệt đối không thể lớn mà chắc, dai như này.” Diệp Thùy cảnh giác nhìn con nhện đang bò xuống, gắt gao nắm Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao. Kích cỡ con nhện đất này nhỏ hơn chó mèo nhiều nhưng ngoại hình trời sinh dữ tợn của nhện lại làm người cực kỳ hãi hùng, làm Diệp Thùy thậm chí còn khẩn trương hơn khi đối mặt với Đại Hắc.
Mập mạp mở súng phun lửa, đứng ở trước Nguyên Tiểu Vi Tiểu Vũ. Tiểu Bạch và Diệp Thùy đứng chung một chỗ, thân thể căng chặt, kêu một tiếng uy hiếp.
Con nhện tám chân mấp máy, thân thể gần như không tiếng động nhanh chóng leo từ khung cửa xuống. Hiển nhiên nó tràn ngập địch ý với đám Diệp Thùy. Diệp Thùy hít sâu một hơi, vọt lên trước, vung lưỡi dao chém về phía con nhện. "Đanh" một tiếng, lưỡi dao sắc bén chém vào cửa kính hợp kim, con nhện màu cam nhảy xuống, phóng qua đỉnh đầu Diệp Thùy.
Diệp Thùy xoay người theo bản năng xuất đao, Tiểu Bạch đã kinh hoàng kêu “Meo”, cả người ngã lăn trên mặt đất, con nhện đang nhanh chóng bò lên người nàng, từng sợi tơ nhện màu trắng xuất hiện trên người Tiểu Bạch. Diệp Thùy vội vàng nhảy tới chỗ Tiểu Bạch, không dám tùy tiện tấn công, hô: “Tiểu Bạch, bắt lấy nó!”
“Meo!”Người Tiểu Bạch bị nhũng sợi tơ thoạt nhìn mỏng manh mà vô cùng dai dính trói lại, vô pháp dùng toàn lực. Nhưng hiện tại nàng đã không phải con mèo nhỏ yếu, nghe tiếng Diệp Thùy hô, ý thức được con đã nhện bò đến dưới bụng, nàng lập tức dùng bốn chân chặt chẽ ấn xuống con nhện.
Diệp Thùy nắm chắc cơ hội này, lập tức đem Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao cắm tới. Lưỡi dao dễ dàng đâm vào con nhện nhưng sợ Tiểu Bạch, Diệp Thùy không dám dùng sức lớn.
Lúc này Tiểu Bạch đột nhiên thét lên một tiếng, thân thể kịch liệt co giật một chút. Con nhện nắm chắc thời cơ, nhanh chóng thoát khỏi miêu trảo khống chế, nhảy ra chỗ khác. Cái lưng màu cam đỏ của nó xuất hiện một vết thương, có chút dịch màu lục lam rơi xuống mặt đất, tám cái chân mấp máy, nhanh chóng bò đi. Nó vòng qua chỗ mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ, biến mất ở hành lang.
“……” Mập mạp lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua hướng con nhện rời đi, vội vàng quay đầu hỏi, “Sao lại thế này?”
“Nó cắn Tiểu Bạch một phát!” Diệp Thùy xé rách lông trắng, tơ nhện trên người Tiểu Bạch, xem xét vết thương trên miêu trảo, lo lắng nói.