Chương 59: Đàn muỗi

“Chùy ca ca, trước chính là trường học!” Vương Thi Vũ đang dựa vào đầu Tiểu Bạch hô lên. Mọi thứ trong tầm nhìn đều bị phóng đại vô số lần nhưng đã học ở trường 3 năm, cô bé vẫn mơ hồ phân biệt ra tới, sau đó nàng nghĩ tới cái gì, la lớn, “Quên mất, trước cổng trường có……”

Vừa nói thì “Ầm” một tiếng, xe đồ chơi kịch liệt chấn động một chút. Bốn người một mèo trên xe cũng nảy lên. Là gờ giảm tốc, Diệp Thùy mới vừa ý thức được tại sao thì lại “Ầm”, một bao que cay cạnh chân Tiểu Bạch rơi xuống đường. Vương Thi Vũ tóm chặt đầu Tiểu Bạch như bạch tuộc. Con kiến nhỏ trong tay rơi xuống trên mắt Tiểu Bạch, làm nàng không thoải mái phàn nàn vài tiếng. Lúc này Vương Thi Vũ mới nói nốt: “…… Gờ giảm tốc!”

Mập mạp ngã trên đống đồ ăn, ngửa đầu nhìn thoáng qua Tiểu Vũ bám chặt lấy đầu Tiểu Bạch, đưa tay ôm con kiến nhỏ: “Tiểu Vũ, em nên nói sớm a.”

“Báo trước cũng vô dụng, cái xe này đâu có phanh.” Diệp Thùy ôm tay lái cười nói, không té ngã đến mức như mập mạp. Nguyên Tiểu Vi đang đứng cạnh Tiẻu Bạch mở miệng nói: “Hướng bên trái, tới cổng trường rồi.” Diệp Thùy lập tức dùng sức kéo tay lái, Nguyên Tiểu Vi không ngừng nói, “Hướng bên trái một chút, lại hướng bên trái một chút, qua qua chút, hướng phải……”

Cổng trường Hồng Tinh là loại cổng xếp có thể co duỗi, có khe hở ở dưới. Dưới sự chỉ huy của Nguyên Tiểu Vi, ô tô đồ chơi thuận lợi đi qua. Sau khi đi qua một đoạn đường xi măng đầy lá rụng, Nguyên Tiểu Vi hô: “Có thể dừng lại, đã đến trước khu dạy học rồi.”

Trên đường đi Diệp Thùy và Vương Thi Vũ đã hỏi rõ ràng Tiểu Vũ. Tiểu học Hồng Tinh chỉ có một tòa nhà dạy học, bên cạnh có sân thể dục, nhà ăn và một số khu nhà khác. Phòng phát thanh ở trong khu dạy học, tầng ba. Vương Thi Vũ còn từng biểu diễn văn nghệ ở trường. Hiển nhiên ở trong trường, tiểu nữ hài cũng hoa hậu giảng đường cấp bậc học sinh tiểu học.

Diệp Thùy để mập mạp đỡ tay lái, chính mình thả người nhảy tới chỗ công tắc xe đồ chơi. Bang, ấn công tắc, xe đồ chơi trượt một đoạn, đâm vào thứ gì đó rồi dừng lại. Diệp Thùy hơi nghiêng người nhưng không té ngã. Hắn nhảy lên cửa kính nhựa chắn gió của xe thì phát hiện xe lao vào chỗ bậc thang khu phòng học, hắn quay đầu nhìn về phía mọi người: “Đều không sao chứ?”

Xác nhận tất cả bình yên vô sự sau, hắn nhảy lên bục, đánh giá khu dạy học phía trước. Khu đó cửa kính mở một nửa. Hơn hai tháng không người dọn làm mặt đất đầy lá rụng và bụi bặm, còn có thể nhìn đến ít quần áo rơi vãi, là của học sinh sau tận thế bị thu nhỏ lưu lại. Trên cửa kính đầy mạng nhện giăng kín. Mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ ngồi trên người Tiểu Bạch, được Tiểu Bạch mang xuống xe đồ chơi, cẩn thận nhảy tới bậc thang. Mập mạp cố vươn cổ nhìn phía trước: “Nơi này thực sự có người sao…… Di? Hình như có ánh sáng.”

Cửa kính đã hai tháng chưa được lau dọn đã che kín một tầng bụi dày nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có ánh sáng, đó là ánh đèn. Điều này chứng tỏ ít nhất là trong khu dạy học có điện.

Diệp Thùy vui mừng, hướng chỗ cửa đi rồi vài bước đang muốn đi đánh giá mạng nhện, tiểu bạch đột nhiên kêu “Meo meo” vài tiếng, Diệp Thùy quay đầu nhìn lại. Hóa là Tiểu Bạch phát hiện một vũng nước, khu dạy học có chỗ bị lõm xuống, không biết từ khi nào đã tích đầy nước, lá cây khô phủ lên, đến bây giờ đều không được dọn dẹp. Mặt nước thoạt nhìn trong veo. Khi ở Diệp Thùy qua xem, Tiểu Bạch đã đứng ở ven hồ nước.

Vương Thi Vũ ôm lấy lông Tiểu Bạch, cúi đầu nhìn mặt nước. Một vũng nước nho nhỏ nhưng không khác gì một hồ nước nhỏ với người tý hon. Nước thoạt nhìn thanh triệt, mơ hồ có thể nhìn đến ảnh Tiểu Bạch hắt lên. Vương Thi Vũ kỳ quái nói: “Tiểu Bạch, ngươi khát sao? Không phải vừa mới uống sữa bò sao?”

“Cá nhỏ……” Tiểu Bạch ngạnh phát ra tiếng, móng vuốt chỉ mặt nước.

Cá? Tất cả mọi người sửng sốt, Diệp Thùy cau mày nhìn kỹ thì thấy trong nước có những con như sâu dài, rậm rạp che kín dưới nước. Đương nhiên, đối với người tý hon mà nói đầu chúng to như nắm tay. Dán mặt xuống nước nhìn, hắn cảm giác thập phần buồn cười, biết Tiểu Bạch chưa bao giờ nhìn thấy cá bới trong nước là gì, trước kia có nhìn qua sâu trong nước nhưng không để ý quá, hắn vỗ chân Tiểu Bạch: “Cá đâu có nhỏ như vậy, mà cái vũng nước như này cá không thể sống được, đó là trùng sống trong nước thôi.”

“Là lăng quăng, ấu trùng muỗi.” Nguyên Tiểu Vi tiếp lời nói.

“Meo……” Tiểu Bạch tiếc nuối kêu một tiếng, chuyển mình tới, cái đuôi nàng không cẩn thận đảo qua mặt nước, một vòng sóng gợn nhộn nhạo tỏa ra. Lũ lăng quăng vốn bơi dày đặc trong nước bỗng nhanh chóng tản ra, bơi lội khắp nơi. Vương Thi Vũ quay đầu nhìn thoáng qua vũng nước. Khi quay lại tới đột nhiên hơi nghi hoặc, mắt to kỳ quái nhìn về phía bốn phía, nàng giống như nghe được tiéng gì đó. Không, không phải nghe được, là linh cảm……

“Vo ve.” Thanh âm chợt vang lên trên đỉnh đầu, Diệp Thùy và Tiểu Bạch đột nhiên cứng đờ, mập mạp ngẩng đầu nhìn: “Tiếng gì thế?”

Theo hắn nói, tiếng “Vo ve” càng ngày càng vang. Tiếng kia rất quen thuộc, là tiếng muỗi bay. Hơn nữa không phải là một con, là vô số. Khi Diệp Thùy ngẩng đầu lên, tầm nhìn xa hơn mập mạp, hắn thấy một màn kinh dị. Một đàn muỗi rậm rạp như một đám mây đen từ trên màn che nắng bay xuống. Lúc trước không có chú ý, nơi đó vốn là màu trắng, nhưng lại hiện ra hắc màu xám, nguyên lai là do vô số con muỗi đậu trên đó, hiện tại chúng như đàn ong lao xuống!

Sau tận thế, động vật đạt được trí tuệ, con muỗi tuy không đạt được trí tuệ như chó mèo sánh với nhân loại nhưng bọn chúng vẫn thoát khỏi bản năng, tư duy đơn giản. Loại tư duy đơn giản này là muỗi tụ lại thành đàn. Nhưng chắc cũng do trùng hợp. Trước kia Diệp Thùy từng gặp muỗi nhưng chưa từng thấy chúng tụ thành đàn. Đối với nhân loại sau tận thế, một con muỗi chẳng khác gì một con dơi hút máu đáng sợ. Mà hiện giờ thành đàn muỗi, càng làm người ta tê dại.

“Meo meo……” Tiểu Bạch dùng sức chỉ chỏ, nhìn đàn muỗi dày đặc che trời đang lao xuống, trong ánh mắt có vài phần sợ hãi. Động vật dù có lông bao phủ nhưng nếu bị muỗi tìm được cơ hội vẫn sẽ bị chúng đốt như thường.

“Không thể để bọn chúng đốt, sẽ chết người!” Nguyên Tiểu Vi hô to, muỗi đốt nhân loại sẽ tiêm thêm một loại dịch khiến cho nhân loại sưng ngứa. Mà bị biến thành tý hon như này, chưa kể một vết đốt của chúng sẽ hấp thụ bao nhiêu máu, riêng dịch và vi khuẩn đã là trí mạng.

“Mau vào phòng!” Diệp Thùy lập tức hô to, chạy tới cửa phòng học. Đến gần, hắn có thể nhìn đến trên cửa kia rậm rạp mạng nhện, trên còn dính không ít muỗi. Hắn theo bản năng vung Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao cắt mạng nhện.

Trong dự đoán dao sẽ dễ dàng phá rách mạng nhện kia nhưng không ngờ Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chạm đến một tầng mạng nhện, chỉ có chút mạng nhện ở đầu lưỡi dao bị rách thành chỗ hổng, chuôi đao không cách nào cắt xuống, bị dính vào mạng nhện. Lấy Diệp Thùy lực lượng nhưng vẫn vô pháp cắt qua!

“Này……” Hiển nhiên mạng nhện không phải do nhện bình thường kết ra!

Trong đầu Diệp Thùy theo bản năng nghĩ tới động vật tiến hóa. Đàn muỗi đã tới gần trong gang tấc. Tiểu Bạch bảo vệ mập mạp, Nguyên Tiểu Vi, Tiểu Vũ ở sau người. Nàng che ở phía trước, người đứng lên, hai chân trước không ngừng múa may lung tung xua đuổi muỗi đàn.

“Hống ——” mập mạp lại mở ra súng phun lửa, đứng cạnh Tiểu Bạch. Hắn nghiên cứu súng phun lửa vốn để đối phó muỗi, hiện tại có thể nói là phát huy công dụng, nhưng thời gian sử dụng súng phun lửa hữu hạn, cũng không chắc có thể tiêu diệt nhiều muỗi như vậy. Một bên dùng ngọn lửa xua đuổi muỗi, một bên hô to: “Chùy nhanh lên, có ổn không!”

Diệp Thùy dùng sức túm mạng nhện dính ở Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao xuống, một lần dùng lưỡi dao xẹt qua mạng nhện, rốt cuộc cắt ra một chỗ hổng, quay đầu lại hô: “Tiểu Bạch, Tiểu Vũ, Tiểu Vi, các ngươi mau vào đi!”

……

Bên trong cửa kính, một con con nhện màu cam thật lớn đang ngo ngoe rục rịch.