Chương 2: Chàng trai áo choàng đen

ĐI XUYÊN KHÔNG GIAN ĐỂ GẶP ANH

CHƯƠNG 2 CHÀNG TRAI ÁO CHOÀNG ĐEN

Không gian bên trong cánh cửa thì tối đen như mực nhưng những bậc thang thì sáng lên trắng xoá nên Sakuma có thể thấy được. Trong không gian mà bóng đêm gần như bao trùm tất cả, một người mặc một chiếc áo choàng đen đã vút qua nhanh như chớp khiến cho Sakuma không kịp nhìn thấy gương mặt. Cô hơi hoảng loạn về việc này nhưng cô cho rằng đây chỉ là một ảo giác. Cô lại tiếp tục đi tiếp. Cô cứ đi trong vô thức mà không hề biết rằng nếu cô bước vào thì sẽ mãi mãi không quay lại được. Cô cứ đi như vậy trong mấy ngày liền mà không ăn, không uống, không nghỉ ngơi cứ như một người mất hồn vậy. Thời gian cứ trôi qua mà không chờ đợi ai cả. Suốt thời gian đó, Sakuma chỉ đi với đi mà không dừng lại, dãy cầu thang vẫn cứ dài đằng đẳng không điểm ngừng. Nhưng Sakuma biết cuối cùng thì sẽ dừng lại thôi. Đúng như Sakuma nghĩ, từ đằng xa, một thứ ánh sáng kì lạ nhưng lại tuyệt đẹp đã làm cô chói mắt tới mức phải nhắm mắt lại. Cô chạy thật nhanh tới nơi mà thứ ánh sáng đó xuất hiện và cô đã thấy cảnh tượng mà trước đây cô chưa từng thấy. Một khung cảnh đẹp tuyệt trần như trong như một câu chuyện cổ tích phép màu vậy. Một cánh đồng rộng mênh mông xanh tươi mơn mớt đầy hoa với bướm ở khắp nơi, ánh mặt trời vàng óng xuyên qua những tán cây to lớn ở xung quanh tạo ra những bóng cây thưa thớt khắp cánh đồng. Sakuma mắt vẫn ti hí không mở được do ánh sáng của mặt trời vàng óng ánh đó. một lúc sau, mắt của cô đã mở ra và nhìn rõ hơn khung cảnh ấy. “ Đây là đâu thế? đẹp... đẹp quá ”. Sakuma đã nghĩ như thế. Cô từ từ đặt chân vào cánh đồng. một làn gió nhẹ nhàng bay qua làm tóc của cô tung bay trong gió. Chiếc váy trắng xoá của cô cũng bay phấp phới giữa cánh đồng. Cô dịu dàng nâng tay lên giữ mái tóc đen pha vàng trong làn gió. Cô tiếp tục bước đi trên cánh đồng với vẻ bất ngờ và cũng có một chút vui vẻ. Cô cứ đi như thế và chân cô đã dừng lại tại một thành phố. Một thành phố đồ sộ và giàu có. Tại đây có rất nhiều người dân và họ ăn mặc rất lạ thường. Trong thành phố, người con gái thì mặc một chiếc đầm dài tới mắc cá chân và rất nhiều màu sắc. Trên chiếc đầm của mỗi người đều có một hình thù khác nhau. Người thì có hình kim cương người thì có hình bông hoa và người thì có hình chiếc lá. Những người con trai thì mặc chiếc áo và quần màu trắng có đính mỗi người một hình thù khác nhau. Người thì có hình chiếc nhẫn, người thì có hình một cây quyền trượng. Sakuma ngạc nhiên nhìn thành phố mà rơi cả nước mắt. “ Đây đúng là thế giới khác rồi. Mình đã ở đây, thế giới này, mình sẽ bắt đầu tất cả ở nơi đây, một cuộc sống mới’’. Cô bước đi trên tay ôm chiếc hộp gỗ phát sáng giờ chỉ như chiếc hộp bình thường không gì hơn. Cô đứng trước cổng thành phố mà ngơ ngác nhìn mọi thứ thật náo nhiệt, thật đông đúc. Nếu cô bước vào thì mọi thứ trong cuộc đời của cô sẽ thay đổi hoàn toàn. Cô cứ đứng đấy và suy nghĩ về thế giới cũ của cô. Cô suy nghĩ về mẹ cô, về người bạn thân rất thân của cô mà vô cùng đau nhói. “không biết mọi người nghĩ gì về việc mình đột nhiên biến mất? Không biết mọi người sẽ làm gì với mẹ mình nữa? Nhưng chắc sẽ ổn thôi! Bây giờ đây là thế giới của mình chứ không phải nơi đó nữa ’’. Cô đã suy nghĩ như vậy. Rồi cô quyết định bước vào và bắt đầu mọi thứ tại thành phố này. Cô cười nhẹ một cái rồi bước vào nhưng cô không biết rằng thế giới này còn kinh khủng hơn cả thế giới cũ của cô gấp mấy lần.

Khi đã vào trong thành phố, mọi người có vẻ như rất bận rộn và vội vã. Đây là một ngôi chợ nhỏ nằm trước bên trong thành phố. mọi người nhìn rất thân thiện và hoà đồng. Cô đi chen qua đám đông và đã vô tình đụng chúng một người phụ nữ. “ A!! Xin lỗi ạ! ’’. Sakuma cúi đầu xin lỗi mà không biết mọi người đang chú ý tới cô. Cô không dám ngẩng đầu dậy. Người phụ nữ thấy vậy vô cùng bối rối nói với một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp: “ Kh... Không sao đâu , cháu mau ngẩng đầu dậy đi ’’. cô ngẩng đầu dậy và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp khoảng chừng 30 tuổi với một mái tóc nâu nhạt được búi lên trong rất gọn gàng. Cô gái đó khoác lên mình một chiếc đầm màu trắng tinh khiết và trên chiếc đầm có thêu hình một bông hoa kì lạ nhưng trong lại rất đẹp. Cô mang một chiếc giày búp bê màu hồng nhạt tựa màu trắng và đính trên chiếc giày là một vài viên ngọc trai màu trắng sữa. Mãi ngắm nhìn cô gái đó mà không biết là bụng của cô đang rất đói. “ ục.... ục..... ục..... ’’. Tiếng bụng của Sakuma kêu lên khiến cô rất xấu hổ mà cúi gầm mặt xuống. Cô gái kia thấy vậy liền cười nhẹ một cái và mời Sakuma về nhà mình ăn một bữa cơm cho no bụng. “ Cháu có muốn về nhà cô ăn cơm không ?? ’’. Sakuma ngẩn người nhìn cô gái đó một lúc rồi đồng ý với một cười rạng rỡ trên gương mặt cô . Sakuma đi theo cô gái đó qua chợ trong bao nhiêu ánh nhìn của mọi người. Khi tới nhà của cô gái ấy thì Sakuma đã bất ngờ tới mức miệng cô không đóng lại được. Một ngôi nhà to hơn cả chục mét đang ở trước mặt cô. Ngôi nhà được sơn một màu vàng chói chang như ánh mặt trời mùa hạ, tạo cho người ta cảm giác hưng phấn vô cùng. Một cánh cổng bằng gỗ chắc chắn được đặt ngay giữa bức tường trước mặt Sakuma giờ đã mở ra như lâu đài trong chuyện cổ tích vậy. Hoàng tử mở cửa lâu đài chào đón công chúa trong sự hạnh phúc vô bờ bến. Sakuma lo ngắm nhìn toà nhà tựa lâu đài ấy mà không nghe cô gái kia gọi. “ Này, này. Cô bé, cháu không sao chứ?? Này!!!!! ’’Cô gái nói lớn tiếng hơn và Sakuma đã nghe thấy. Sakuma giật mình quay mặt lại. “ À. dạ. Có chuyện gì vậy ạ ?? ’’. “ Cháu sao thế? Nãy giờ cứ ngơ người ra.. À cháu vẫn chưa biết tên cô đúng không? Cô tên là Kitori Sayo, còn cháu tên gì, cô bé? ’’. Sakuma giật thót khi nghe tới cái tên Sayo. người bạn thân của cô, người bạn luôn bên cô cũng tên là Sayo nhưng chỉ khác họ thôi. Sakuma như muốn khóc khi nghe tên của cô ấy là Sayo. Nhưng cô không khóc ra ngoài mà cô đã khóc trong lòng vì muốn quên đi quá khứ âm u đó và không muốn nhắc lại nó một lần nào nữa. Cô cố gắng gượng cười và nói tên của cô. “ Sakuma rei ”. cô chỉ trả lời như vậy chứ không nói gì thêm về gia đình hay nơi ở và mong sẽ không có ai hỏi về chuyện này. Có vẻ như cô Kitori cũng hiểu được điều này nên cô ấy không hỏi gì cả. Cô Kitori đi vào toà nhà to lớn đó và theo sau là Sakuma với vẻ mặt vô cảm. Bước thật chậm vào căn nhà to lớn đó và một khung cảnh tuyệt đẹp đến ngỡ ngàng xuất hiện trước mắt cô. Bên trong rất rộng lớn tựa như không điểm dừng và được trang trí rất gọn gàng tạo cho người khác cảm giác mát mẻ lạ thường. Bên trong toà nhà không sáng chói như bề ngoài của nó mà lại rất nhẹ nhàng thanh mát như có một làn gió mát nào đó quanh đây vậy. Ở giữa nhà có một cái cầu thang vừa dài và rộng rất đẹp có màu vàng óng ả mượt mà như một làn tóc dài tuyệt đẹp. “ Đây là....mình...mình không mơ đấy chứ? Mình đang ở trong một câu chuyện cổ tích sao ? Đây là.....một toà lâu đài? ’’. Sakuma bất ngờ nhìn xung quanh mà há miệng không thể ngừng được. Có lẽ cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy một ngôi nhà như vậy. Ngôi nhà tựa toà lâu đài này cô chỉ nghĩ chỉ có trong những câu truyện cổ tích nhưng không ngờ một ngày nào đó mình lại có thể đứng trong toà lâu đài ấy như một nàng công chúa. Cô quay qua quay lại quan sát xung quanh và cô đã thấy một người ngồi trên ghế sofa gần đó. “ Người này là ai thế? Sao lại quen......thế? ’’. Những kí ức lúc đang trong chiều không gian kia lại ùa về cùng một lượt. Cánh cửa, dãy cầu thang, và cả....người đó. Một người choàng lên mình chiếc áo choàng đen như hoà lẫn vào không gian ấy. Bây giờ, một câu con trai trạc tuổi của cô đang ngồi trên ghê sofa với một chiếc áo choàng đen khoác lên người. Điều khiến cô thấy kì lạ nhất khi nhìn cậu ta là tại sao cậu con trai đó lại phải quấn hai mắt của câu ta lại bằng một miếng vải trắng?? Có phải là cậu ta có bí mật gì không hay chỉ là không muốn cho ai thấy..... đôi mắt của cậu??. “ Này,cô bé, đây là nhà của ta. Cháu không có nhà đúng không? Vậy hãy ở lai đây với ta nha! Trong nhà này chỉ có ta và con trai sống thôi nên còn nhiều phòng lắm. Cháu sẽ ở lại đúng không?? ”. “ À, như vậy có tiện không ạ? Cháu chỉ là một người xa lạ thôi, cô làm vậy có phải là hơi khả tin - ”. “ không sao đâu! Cháu ở đây lại càng vui nữa đó chứ..với lại cháu đâu phải là bọn chúng ”. trong cô Kitori có chút buồn khi nhắc đến “ bọn chúng ”. “À. Cháu chưa gặp con trai ta đúng không? Đây là con trai ta. Tên của nó là Osawa yuta. Tính tình của nó khá kì lạ nhưng lại rất tốt bụng đó! Có gì không biết cháu có thể hỏi nó. ”Cậu con trai kia quay lại và nở một nụ cười ác quỷ lên và nói “ Chào cậu ”. Cậu ta có một mái tóc màu xanh đậm của đại dương làm cho cậu ta càng thêm âm u và đáng sợ. “ Ch...chào...chào cậu. M....mong cậu gi...giúp đỡ t..thêm ”. cô không thể nói thành thạo được mà chỉ ấp a ấp úng mấy từ trước sự đáng sợ mà cậu ấy mang lại cho căn phòng lúc này. Chỉ nhiêu đó thôi nhưng đó lại là cuộc đối thoại đáng sợ nhất đối với cô. Cô mong là mọi chuyện sẽ yên bình mà trôi qua và cũng không được dính líu tới cậu ta một chút nào cả.