ĐI XUYÊN KHÔNG GIAN ĐỂ GẶP ANH
CHƯƠNG 1
Ở một thành phố lớn, có một cô bé tên là Sakuma rei sống với mẹ mình trong một ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng âm u đến đáng sợ và luôn bị mọi người xem là nơi ma quỷ trú ngụ. Nhưng lúc trước thì không như vậy đâu. Lúc trước , ngôi nhà này lúc nào cũng tràn ngạp tiếng cười và niềm hạnh phúc. Lúc đó, Sakuma luôn cười và rất hoà đồng với mọi người còn mọi người thì cũng rất yếu quý Sakuma. Nhưng từ lúc gia đình của Sakuma xảy ra nhiều chuyện kì lạ và cha của Sakuma đã mất tích, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ và bắt đầu có những tin đồn không tốt về nhà của Sakuma. mọi người dần dần tránh xa ngôi nhà của Sakuma và không có ai dám lại gần đó cả. Bạn bè ở trường củng bắt đầu xa lánh và tẩy chai Sakuma, không ai muốn chơi với nữa. Nhưng người bạn thân của Sakuma – Sayo ari thì không như vậy. Sayo luôn ở bên Sakuma và luôn tin tưởng Sakuma dù mọi người có nói gì đi nữa thì Sayo luôn ủng hộ Sakuma. Sakuma cảm thấy rất vui vì có người bạn như Sayo và Sayo cũng vậy. Hằng ngày, Sayo luôn đến thăm Sakuma và mang đến cho Sakuma rất nhiều đồ ăn ngon và kể cho Sakuma nghe rất nhiều điều mà có thể khiến cho Sakuma vui vẻ lên. Nhưng một ngày nọ, Sayo không đến thăm Sakuma và làm cho cô vô cùng thất vọng. Cô nghĩ chắc là sayo đã cảm thấy quá mệt mỏi vì ngày nào cũng phải đến thăm một người kì lạ như cô. Cô không còn muốn sống ở đây nữa và muốn rời xa khỏi mọi người càng xa càng tốt. Cô đi vào phòng của mẹ và muốn nói cho mẹ nghe rằng cô không muốn ở đây nữa, muốn rời xa mọi người mãi mãi. Khi cô bước vào phòng của mẹ cô thì ......... một cảnh tượng vô cùng đáng sợ đã hiện lên trong mắt của sakuma. Mọi thứ trong phòng của mẹ Sakuma thì bị đập phá tan nát, Trên tường thì toàn một màu đỏ còn mẹ của Sakuma thì nằm dưới đất kế bên bước tường, trên tay thì cầm một miếng thuỷ tinh và một vết thương ở bụng. Sakuma vô cùng hoảng sợ và gọi những tiếng mẹ trong sự tuyệt vọng. Cô chạy ra ngoài để cầu cứu mọi người xung quanh. Sakuma vừa chạy vừa khóc. Cô gõ cửa từng nhà và mong mọi người có thể giúp. Lúc cô gõ cửa nhà đầu tiên thì người trong nhà đã xua đuổi Sakuma một cách vô cùng tàn bạo và đóng cửa lại. Cô không biết làm gì cả, chỉ biết khóc và khóc trước cảnh tượng mà cô đã nhớ lại trong quá khứ và cách mà mọi người đã đối xử với cô. Sakuma lặng lẽ đi nhà. Đôi bàn chân nhỏ bé của cô có nhiều vết thương đang chảy máu nhưng cô chẳng hề quan tâm. Cái cô quan tâm hiện giờ là mẹ cô đã mất, cô chỉ còn một mình trong căn nhà chứa đầy những kỉ niệm của những ngày tháng vui vẻ bên gia đình giờ chỉ còn sự cô đơn. Giờ cô không muốn về nhà, cô đi lang thang khắp nơi và cô đã dừng lai tại một cửa hàng bán tivi. Thứ cô không muốn xảy ra giờ đã xảy ra thật rồi. Trên tivi đang chiếu về một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Đây là một vụ tai nạn do chiếc xe tải đã mất thắng mà xảy ra. Chiếc xe tải đã tông vào một cô bé bằng tuổi với Sakuma và cô đã không khỏi hoảng sợ khi biết được rằng người bạn của cô, Sayo ari chính là nạn nhân trong tai nạn đó. Người ta nói Sayo đã tử vong khi đang đi trên đường và cô biết Sayo đang trên đường đi tới nhà cô. Sayo không bỏ rơi cô, không coi cô là đồ kinh tởm như bao người khác mà luôn ở bên cô, không cảm thấy mệt mỏi vì luôn tới thăm cô và cô là người đã gián tiếp làm ra chuyện đó. Nếu lúc đó cô không chấp nhận Sayo, nếu cô không thân thiết với Sayo, nếu cô không làm bạn với Sayo, nếu như lúc đó cô không cho Sayo vào nhà và chấp nhận sống trong sự cô đơn thì đã không có chuyện này. Cô đã khóc. Khóc rất nhiều khi nhớ tới những khoảng khắc mà cô và Sayo vui vẻ bên nhau mà không lo lắng hay lo sợ những lời nói của mọi người xung quanh. Lúc đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, mãi mãi cô sẽ không quên Sayo, người bạn thân nhất mà cô từng có. Trong đêm tối, cô thất thần như người sắp chết vậy, đi không mục đích và trên mặt cô thì như một người mất hồn vậy. Cô đi trong vô thức và khi hoàng hồn lại thì cô đã đứng trước một ngôi đền mà mọi người luôn đồn rằng mọi điều ước đều sẽ thành hiện thực khi ước tại ngôi đền này. Cô chậm rãi bước từng bàn chân nhỏ bé đầy vết thương lên từng bậc thang của ngôi đền và mong mọi thứ sẽ thay đổi khi cô ước. Cô nhìn xung quanh thì thấy mọi thứ cũng bình thường như bao ngôi đền khác nhưng thứ đã khiến cô thay đổi ý nghĩ lúc nãy đó chính là một chiếu hộp bằng gỗ đang phát sáng. Chiếc hộp nằm giữa ngôi đền và phát sáng ra khắp mọi nơi trong ngôi đền. Có người nói nếu vào đền này mà thấy chiếc hộp gỗ này thì điều ước sẽ trở thành sự thật ngay lập tức. Tuy không có ai chắc chắn điều này là thật nhưng Sakuma thì đã luôn tin tưởng câu chuyện huyền bí mập mờ ấy..... “ Ngày xưa có một cô gái gia đình nghèo khó, ít khi được ăn một bữa ăn hạnh phúc cùng gia đình. Cô ấy luôn bị các bạn trong trường bắt nạt và xa lánh. Không ai muốn đến gần cô ấy cả. Nhưng cô đã quen với việc này rồi. Một ngày nọ, khi cô về nhà thì thấy một chiếc xe cứu hoả đang ở trước nhà mình. Cô hoảng sợ và những giọt nước mắt bắt đầu rơi lả chả xuống đất. Miệng cô bỗng mấp máy tiếng cha mẹ trong khi hai hàng nước mắt vẫn rơi như nước. Tay cô bỗng nhiên buông ra và chiếc cặp trên tay cô rơi xuống đất. Trong đám cháy, hai thi thể đã bị cháy đen như than được kéo ra. Cô chạy tới và nhìn hai thi thể mà khóc. Đó là cha mẹ cô ấy. mọi người ở đó nhìn cô ấy với ánh mắt đầy lo lắng và thương tâm cho một đứa trẻ học cấp hai đã phải mất cả cha lẫn mẹ trong phút chóc. Cô lại ngày càng gần với hai thi thể và nước mắt cô khóc ngày càng nhiều hơn. Cô lùi lại, dựa vào tường và ôm mặt khóc. Khi đám cháy đã được dập vài ngày thì đám tang của ba mẹ cô bắt đầu. Không biết sao lúc đó cô ấy lại không khóc. Cô không khóc một giọt nước mắt nào cả. Họ hàng thì đùn đẩy nhau việc nuôi dưỡng cô ấy. Cô ấy đã lặng lẽ ra ngoài và đi vòng vòng trong vô thức. Cô cứ đi như vậy và điểm dừng chân của cô chính là ngôi miếu đó. Cô đã từ từ nâng từng bước chân nhỏ bé lên bậc thang của ngôi miếu. Khi đi lên thì cô nhìn thấy một chiếc hộp bằng gỗ đang phát sáng. Cô nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên và ước một điều gì đó với chiếc hộp mà không ai biết cả. Ngay lập tức, một luồn ánh sáng lạ thường xuất hiện và không ai gặp lại cô gái ấy nữa’’. Câu chuyện của cô gái ấy đã trở thành câu chuyện mà hằng ngày mỗi khi đi ngủ mẹ thường đọc cho cô nghe lúc bà còn sống. Chỉ cần nghỉ tới đó thôi, hai hàng nước mắt của cô cứ rơi lã chả xuống đất mà không thể dừng được. Cô đã ngồi xuống thềm lạnh lẽo và suy nghĩ về chiếc hộp và câu chuyện của cô gái ấy mà không hề biết rằng chiếc hộp đang dần dần biến mất. Ánh sáng xung quanh bắt đầu mờ dần, mờ dần và dường như là sắp tắt. Cô hoàng hồn lại và phát hiện ra chiếc hộp như sắp tan vào không khí mà không để lại dấu vết gì cả. Cô vội vã nhưng nhẹ nhàng nâng chiếc hộp lên và nói điều ước của mình rằng : “ Tôi muốn tới một thế giới khác.’’ luồn ánh sáng đang phai nhạt bỗng nhiên sáng bừng lên như mặt Trời trong đêm tối. Một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện trong không khí với dòng chữ “ Bạn chắc chứ?’’ hiện lên trên cánh cửa. Cánh cửa bỗng mở ra, bên trong thì chỉ là một màu tối đen như mực và những bậc thang trắng xoá nổi trong không gian đen tối đó. Cô bước đi nhẹ nhàng đến cánh cửa mà không suy nghĩ điều gì cả. Bàn chân nhỏ đầu tiên của cô đang ở trên những bậc thang trong không trung và từ từ bước tiếp thì cánh cửa cũng đang từ từ đóng lại. Cánh cửa biến mất không dấu vết và không ai biết gì về chuyện này cả. Tất cả sẽ là một bí mật, một bí mất chỉ có Sakuma và người đó biết.