Chương 9: Chuyện Dì Hòa (2)

Chú Thành không mảy may suy nghĩ, liền đưa chén nước lên miệng uống một hơi hết liền. Trong ánh sáng mập mờ từ trong nhà hắt ra, vẫn nhìn thấy chú nhăn mặt lại vì nước quá nóng. Bất giác dì Hòa mỉm cười vì sự ngây ngô của người đàn ông ở vùng nông thôn này. Chú Thành đưa nụ cười méo mó nhìn lại dì, nóng bỏng lưỡi đến mấy, chú vẫn giữ hình tượng, không dám thè lưỡi ra mà thở cho bớt hơi nóng trong miệng như khi ở nhà, hoặc ở cùng đám bạn.

Sau khi đã bớt bỏng một chút, chút Thành hỏi dì Tươi:

- Em có chuyện gì cần anh giúp? Anh sẽ cố gắng hết sức mình, không ngại khó, ngại khổ, miễn là giúp được em.

Chú Thành là người nông thôn chất phác, nên không biết nói những lời hoa mỹ như người thành phố, nhưng nó xuất phát từ trái tim, từ những gì chú nghĩ. Dì Hòa không nói gì, cầm chén nước lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống. Dì ngẩng mặt nhìn chú nói:

- Anh Thành, anh nghĩ thế nào về em?

Chú Thành bị hỏi quá thẳng thắn, liền ấp úng, bởi bản thân không hiểu sao, đứng trước dì Hòa là mất hết thể diện, cứ như con chó vẫy đuôi bên cạnh dì vậy.

- Tôi… tôi…

Trước sự ấp úng không nói thành lời của chú Thành, dì Hòa liền gợi chuyện cho chú thêm mạnh dạn thành thật với bản thân hơn.

- Anh đâu phải người thế này? Anh cứ nói hết những điều mình nghĩ, tôi đang nghe.

Lúc này chú Thành mới nuốt ực một ngụm nước miếng xuống cuống họng, yết hầu liền di chuyển liền mấy cái, chú mới thực sự bắt đầu được.

- Anh… anh rất thích em!

- Chỉ là thích thôi sao?

Chú Thành bất ngờ trước câu hỏi của dì, bởi với trí nhớ của chú, Hòa là một người nho nhã, mềm mại, thường hay khóc nhè mỗi khi bị ai đó trêu đùa. Giờ đây, sau mấy năm đi nước ngoài về, Hòa lại có thể thay đổi thành một người hoàn toàn khác đến như vậy. Cũng đúng, giờ anh và cô ấy cũng đã trở thành người lớn cả rồi, đâu còn là những đứa trẻ con, chơi khăng, đánh đáo, còn Hòa thì chơi ô ăn quan và đánh chuyền nữa. Đôi mắt chú Thành lại trân trân nhìn vào đôi mắt đầy cương nghị và lạnh lùng của dì Hòa, ấp úng nói tiếp.

- Anh… anh không phải biết nói sao nữa, anh chỉ là người nhà quê, không biết nói những lời hoa mỹ yêu đương. Chỉ biết rằng, bản thân luôn muốn gặp Hòa, muốn được Hòa gật đầu, anh sẽ cho mẹ sang hỏi.

- Khoan!

Dì Hòa giơ cánh tay ra phía trước, ra hiệu cho chú Thành dừng lại, không nói thêm nữa. Chú Thành cũng vì thế mà im bặt. Dì lại tiếp:

- Anh Thành, với anh, em muốn mình là người thẳng thắn, dù gì chúng ta cũng là hàng xóm, chơi chung từ nhỏ. Em không thích anh!

Nghe mấy lời này của dì Hòa, chú Thành mắt trùng xuống, nó hệt như một mũi đao, xuyên vào trái tim đang phập phồng lo sợ sự từ chối của cô ấy.

- Anh… anh hơi đau đầu, để lúc khác mình nói chuyện này tiếp được không?

Chú Thành quay đi vội vàng, mọi thứ trên người chú đều thấy thừa thãi, vướng víu, nên bất chợt nó luống cuống mà va đập mấy lần vào bàn ghế.

Dì Hòa vẫn nói với theo bằng một giọng đầy lạnh lùng:

- Mong anh đừng thế này nữa, dù gì tôi cũng không thích anh đâu.

Ánh sáng đủ để soi con đường chú đi, nhưng trái tim đã che mờ đi đôi mắt, chú liên tục vấp suýt ngã mấy lần. Hội bạn đứng ngoài cổng chờ đợi tin vui, liền trêu đùa chú:

- Sao rồi? Sắp cho bọn tao ăn cỗ chưa?

Chú gạt mạnh cánh tay chạy nhanh, thoát khỏi đám đông vừa rồi. Đám bạn thấy lạ, đuổi theo, gọi với từ đằng sau:

- Thành, mày sao thế? Có chuyện gì à?

- Chúng mày đừng đi theo tao nữa.

Đám bạn nghe tới đây, biết Thành đã bị Hòa từ chối nên không đuổi theo nữa, họ muốn thằng bạn được ở một mình. Chắc chỉ qua vài ngày là quên ngay thôi.

Chú Thành đôi mắt đầy u uất, trầm luân, đờ đẫn, ngã vào bức tường gạch, phủ đầy rêu phong. Một mình nhìn lên bầu trời, thấy ánh trăng đã bị màn mây che khuất. Sự u ám càng dâng lên, Trái tim như bị bóp đến nghẹt thở. Chú ngồi xụp xuống đường, hai tay chống lên trán.

- Hòa! Anh không can tâm! Anh không can tâm!

Chú vùi mặt vào lòng bàn tay, nhắc đi nhắc lại từ không can tâm, có lẽ bản thân chú vẫn chưa chịu buông bỏ.

- Thành, sao con lại ngồi đây?

Mẹ chú Thành ra cổng, nhìn thấy con trai ngồi đờ đẫn ngoài cổng liền không yên tâm hỏi, kéo chú đứng dậy.

Cơ thể chú không còn bất cứ phản ứng nào nữa, bà Tầm – mẹ chú Thành phải kéo mãi chú mới đứng dậy theo bà đi về. Từng bước đi lê lết trên nền đất.

Sau khi bà hỏi thằng Thịnh, thường đi theo Thành mới biết con trai bà bị dì Hòa từ chối. Bà liền vào giường, chỗ con trai đang nằm vật vã nói:

- Mày hèn thế con! Không có đứa này, còn đầy đứa khác, gái đầy, sợ gì không lấy được vợ.

Chú Thành ngoảnh mặt ra phía mẹ, giọng đầy uất ức:

- Nhưng con chỉ yêu cô ấy? Con thích cô ấy từ khi bọn con cùng nhau đạp xe mỗi ngày đến trường.