Chương 8: Chuyện dì Hoà

- Dung ơi! Bên này.

Tôi nhìn theo nơi phát ra âm thanh gọi của Quang, bạn ấy đang ngồi lọt thỏm trong một cái khe ở cái bể nước, bên hông nhà thờ họ Đặng. Lò dò tới gần, Quang kéo mạnh cánh tay tôi, chui vào cùng trong đó.

Đang định hỏi rất nhiều điều thì Quang liền đưa tay lên miệng suỵt khẽ. Tôi đành nín thinh, nhìn ra phía bên ngoài khi có một tiếng cạch cạch của những cành kho bị dẫm lên.

Một người đàn ông cao lớn, chân đi cà nhắc tiến gần tới chỗ cây khế. Ông ta nhìn ngó xung quanh một hồi, không thấy ai, liền rút trong túi quần ra một bó hương và một hộp diêm.

Một lát sau, mùi hương bay nghi ngút khắp khu vườn, bởi một nắm hương lớn mà người đàn ông đó cắm vào gốc cây khế. Miệng ông ta đọc lẩm nhẩm một điều gì đó, rồi vái ba lạy liền đi mất. Chỉ còn lại tôi và Quang ngồi lại đó.

Phải tới năm phút sau, người đàn ông đó không quay lại, tôi và Quang mới bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Tôi định hỏi Quang, tại sao lại có mặt ở đây lúc nửa đêm thế này, thì phía bên ngoài đường, tiếng mẹ tôi vọng tới:

- Dung ơi! Con đang ở đâu?

Tôi vừa quay mặt về phía tiếng mẹ gọi, quay lại đã không thấy Quang đâu nữa. Một tiếng loẹt xoẹt của đám cây gần đó, mới biết Quang đã chui qua đó để về phía trước nhà thờ họ.

- Con trong này.

Mẹ chạy tới, ngó xung quanh và kéo tôi ra khỏi đó bằng con đường nhỏ, đi tắt vào sau vườn của nhà thờ họ.

Vừa đi mẹ vừa mắng tôi, tại sao lại vào trong này nửa đêm cơ chứ. Tôi cũng bảo mẹ là tôi ngủ mơ, lúc thức dậy thì đã thấy mình nằm ngay cạnh gốc khế.

Vừa về tới nhà, mẹ liền bật điện, kéo tôi tới bộ trường kỷ màu nâu sẫm ở giữa nhà, rồi rút ba nén nhang ra thắp hương khấn vái. Mùi hương quyện đầy trong phòng mà mẹ không hề mở cửa. Mẹ cầm tay tôi nói bằng một cái giọng nghe vô cùng sợ hãi.

Đó là câu chuyện về sự mất tích bí ẩn của dì Hòa ba năm trước. Một câu chuyện khiến cho xóm làng bàn tán xôn xao, một thời gian dài không ngớt. Tại vùng quê nên mọi người thường xuyên sang nhà nhau, trò chuyện những khi tháng ba ngày tám, rỗi rãi.

[Dì Hòa xuất khẩu lao động ở Nga, dì làm về ngành điện tử, điện lạnh. Sau khi về nước, dì xin vào làm việc tại một công ty sản xuất phụ tùng lắp ráp ô tô của Đài Loan, cách nhà gần 20 ki lô mét.

Vì sống ở xứ lạnh lâu ngày, da của dì vô cùng trắng và mịn màng, không giống mấy người ở thôn quê. Dì rất hiền, đặc biệt có hai núm đồng tiền khá sâu, mỗi lần cười, má núm cùng chiếc răng khểnh khiến nhiều người mê dì lắm.

Mới vào công ty được một thời gian ngắn, ông chủ người Đài Loan đã mê dì như điếu đổ. Ông ta 40 tuổi, đã có vợ con, dì thì mới 23 tuổi, đang ở độ tuổi xuân thì của nét đẹp người phụ nữ á đông.

Ngày còn bé, tối nào tôi cũng thấy nhà dì rất nhiều chàng thanh niên đến đứng đầu ngõ. Bọn họ tán dì không được, nên cũng không cho ai lui tới. Vì vậy, một năm sau khi về nước, xinh đẹp là thế mà không có lấy một mảnh tình vắt vai.

Đứng đầu trong đám thanh niên đó, chính là chú Thành, ở xóm bên, cũng là chú họ gần bên nhà bố tôi. Chú Thành nhà chỉ có hai chị em, chú ấy cao ráo, nước da sạm nắng vì thường xuyên chầy trật với các công trình xây dựng tại quê. Vì là con trai độc đinh, bố mẹ lại già yếu nên mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình, đều một tay chú quán xuyến hết.

Bà Đông thường khen chú Thành tốt tính, đáng là một đấng nam nhi cho các chị em dựa dẫm. Đúng là khá nhiều người muốn được chú rước, nhưng dì Hòa lại không thích. Có lẽ duyên số do ông trời sắp đặt, không thể cưỡng cầu.

Một phần cũng là do dì đi ra nước ngoài, cuộc sống hoàn toàn khác so với vùng nông thôn này, nên dì không can tâm chấp nhận một gã nông thôn nhếch nhác như chú Thành.

Tối nọ, dì ra cổng, nơi chú Thành cùng mấy thanh niên cùng xóm đang trêu đùa nhau vui vẻ. Dì lạnh nhạt gọi:

- Anh Thành này! Anh vào tôi nhờ chút việc.

Mấy gã bạn chú, người thì đập vai, người thì đủn mông chú cười nói:

- Kìa, người ta nhờ việc gì kìa, vào đi.

Chú Thành tuy gan lì, mạnh mẽ, nhưng đứng trước dì Hòa, chú lại ngượng ngùng gãi tai, đưa đôi mắt lấm lét hỏi:

- Hòa có chuyện gì nhờ tôi à?

- Anh cứ vào đây khắc biết.

Vậy là chú Thành theo gót dì Hòa vào bên trong. Đi phía sau dì, mái tóc đen dài suôn xuống ngang hông, đang đung đưa theo từng nhịp bước chân của dì, càng khiến chú Thành thêm yêu hơn.

Tới bộ bàn ghế đá để ở góc sân, dì ngồi xuống và đưa ánh mắt ra hiệu cho chú Thành ngồi đối diện dì. Chú Thành ngần ngừ một hồi mới ngại ngùng ngồi xuống. Dì lịch sự rót một chén nước chè đỏ quạch, rồi đặt trước mặt chú.

- Anh uống nước!