Chương 3: Bóng lạ ngoài cửa sổ

Lời vừa thốt ra, tôi liền hối hận. Bởi bà dừng chặt, đưa đôi mắt sáng quắc nhìn xung quanh. Trong đêm tối, từ ban công, tôi vẫn nhận ra ánh mắt sắc lẹm đáng sợ đó. Bà không hề nói gì, cầm chặt con dao trên tay, đi đi, lại lại xung quanh sân một hồi, rồi lại tiếp tục chặt. Dường như bà ấy bị mộng du, nên không phát hiện ra ánh sáng và tôi đang đứng ở đây.

Lại nghĩ, nhỡ bà Đông trong khi mộng du, làm chuyện tổn thương tới bản thân thì sao? Tôi chạy xuống nhà, vừa không muốn đánh thức bố mẹ dậy, vừa sợ không áp chế được bà Đông khi trong tay cầm con dao lớn như vậy. Thôi cứ ra cổng gọi cho bà tỉnh lại xem sao.

Mở cửa đi ra, cánh cửa gỗ khá kẹt, nên tiếng mở đánh rầm một cái mới bật ra được. Rón rén bước ra ngoài cổng, tôi lại ghé tai gọi lớn:

- Bà Đông! Bà Đông ơi! Con là Dung này.

Vẫn không hề có ai trả lời. Tôi liền mở cánh cổng ra, đoán chắc nhà bà Đông cũng đang khóa cổng, sẽ không thể mộng du ra mở khóa được. Tiếng lạch cạch mở khóa cổng bằng thép khá lớn. Rón rén ra ngoài, đúng là cổng nhà bà đang khóa thật. Tôi ghé mắt vào song cửa cổng nhà bà, không nhìn thấy bà đâu, tiếng chặt cây chuối vừa nãy cũng không còn.

Tôi vẫn cố gọi bà thử một lần nữa:

- Bà Đông ơi! Bà còn ở đó không?

Á a a….

Bỗng bà Đông từ đâu xuất hiện ngay trước mặt tôi, bên trong cánh cổng làm tôi giật mình hét lên, rồi lùi lại mấy bước. Đôi mắt mở trừng trừng nhiều lòng trắng nhìn tôi, nhưng đặc biệt là tiêu cự của mắt lại không hề nằm trên người tôi, mà nó ở phía sau tôi thì phải.

Tôi vẫn cố gọi thêm mấy tiếng nữa, có thể bà đang mộng du thì ánh mắt mới vô hồn như thế. Tôi từng đọc một bài báo nói không nên đánh thức người đang mộng du bằng các tác động mạnh, phải gọi nhỏ nhẹ, hoặc chạm vào người họ lay nhẹ, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến trí não và tổn thương đến tâm lý sau này.

Mon men tới gần bà hơn, nhưng bất ngờ, bà giơ con dao lên, ném mạnh về phía người tôi. Tôi quá sợ hãi mà hét lớn, ngã xuống đất.

- Ai? Ai ngoài đó thế?

Giọng của cậu Đông từ trong nhà vọng ra. Ở quê, thường sẽ lấy tên con cả đặt cho tên của bố mẹ để thể hiện sự kính trọng, không được gọi tên trực tiếp của người già, như vậy là bất kính. Tôi phát hiện ra ánh sáng mập mờ từ trong nhà cậu hắt ra, liền gọi lớn, cơ thể và giọng vẫn bủn rủn khi nhớ lại con dao xém chặt vào vai.

- Cậu ơi! Là con đây?

- Đứa nào?

Cậu hỏi giọng cộc cằn, vừa chạy xồng xộc ra. Đôi mắt cậu ghé sát khe cổng nhìn tôi. Đúng là cậu, dáng người thấp, khung xương khá lớn. Tôi cố hoàn hồn, phủi đít quần đứng dậy nói:

- Cậu ơi, cháu là Dung đây.

Nghe thấy giọng tôi, và nhìn thấy đúng là tôi đang ở bên ngoài, cậu liền hỏi tiếp:

- Mấy giờ rồi mà mày còn ở ngoài này dọa người thế hả?

Tiếng cậu nặng chịch, khác hoàn toàn hồi tối cậu qua nhà tôi ăn cơm. Nhớ lúc đó cậu niềm nở, nhỏ nhẹ lắm cơ mà. Tôi tới gần, cố giải thích cho cậu chuyện vừa thấy.

- Tại cháu thấy bà Đông hình như bị mộng du, ngồi chặt gốc chuối đằng trước sân, sợ bà tự làm tổn thương mình nên cháu chạy qua gọi bà.

- Bà Đông đang ngủ trong phòng, làm gì có bà Đông nào ngoài này.

Cậu dường như không tin vào những gì tôi nói. Tôi liền quay lại để tìm con dao bà vừa ném suýt nữa trúng vai tôi.

- Rõ ràng vừa còn ở đây mà? Bà còn ném con dao qua khe cửa, suýt nữa vào người cháu nữa.

Tôi tìm mãi không thấy con dao đâu. Bỗng tiếng bà Đông vọng từ hiên nhà ra.

- Đứa nào làm ồn ngoài đó thế, biết mấy giờ rồi không? Không cho ai ngủ nữa hả?

Cậu ngoái đầu vào trong nhìn bà nói:

- Con Dung bu ạ. Nó bảo vừa thấy bu đang chặt cây chuối ngoài này.

- Tao ra chặt chuối hồi nào?

Tôi cảm nhận rõ, cả bà và cậu đều thay đổi hoàn toàn cách nói chuyện với tối lúc này. Cảm tưởng như họ đang coi tôi là người dưng nước lã chứ không phải con cháu trong nhà như lúc trước.

Sự lạnh nhạt toát ra từ lời nói, từng cử chỉ của bà và cậu Đông khiến tôi không khỏi nghi ngờ, phải chăng hai người họ đang giấu giếm điều gì? Hoặc trong chuyện này có uẩn khúc gì mà họ không muốn nói cho tôi biết.

- Cháu xin lỗi! Chắc cháu nhìn nhầm ạ.

Tôi liền quày quả đi về, bởi có nói thêm họ cũng không tin, hoặc không muốn tiết lộ chuyện mà họ đang cố giấu.

Vừa tới cửa, tôi giật mình khi thấy mẹ đang đứng trong bóng tối, ngay trước cửa.

- Mẹ… mẹ làm con giật mình đấy!

- Đi đâu giờ này?

Mẹ gắt gỏng cáu lên với tôi, đôi mắt ánh lên một nét sợ hãi tột cùng. Tôi đành cười xòa để giảm bớt căng thẳng.

- Vừa nãy, con nghe như có ai gọi tên con, rồi đi ra ban công nhìn sang thấy bà Đông đang chặt cây chuối ở trước vườn, còn tưởng bà bị mộng du nên chạy sang thôi. Không có gì đâu ạ.