- Thôi cậu ngồi đây, cô vào gọi nó dậy, dậy còn ăn sáng, ăn siếc chứ.
- Cô cứ kệ Hòa, cháu ngồi chơi chút rồi về.
Mặc cho Thành ngăn cản, bà Đông vẫn cố vào trong vật con gái dậy. Dì Hòa khó chịu, miễn cưỡng đi ra. Vừa tới sân, dì Hòa nhăn mặt chào chú Thành:
- Anh làm gì mà tới nhà tôi sớm vậy? Chẳng phải hôm trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi đó sao? Anh không hiểu à?
- Tôi… tôi… Hòa đừng nghĩ vậy? Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm, qua lại là chuyện bình thường. Tôi thế này không có ý gì khác đâu.
Dì Hòa biết thừa anh ta nói vậy để lấy cớ tiếp cận cô, chứ như vậy ai chả thấy anh ta có ý hay không có ý với dì kia chứ.
- Vậy hàng xóm cứ ngồi chơi, tôi bận chút việc khác ạ.
Dù quay mặt đi, không kịp để cho chú Thành nói thêm lời nào. Trong bộ quần áo được đóng thùng cẩn thận, chiếc áo xịn xò gần triệu bạc hôm trước thằng Thịnh tặng sinh nhật, giờ mới có dịp mang ra mặc, vậy mà Hòa không thèm liếc tới một cái. Chú Thành vẫn không chịu về, các cụ có câu “đẹp trai không bằng trai mặt” chú mong rằng, nước chảy đá mềm, đến một lúc nào đó, cô ấy sẽ quay lại nhìn thấy chú là một lựa chọn tốt nhất.
Cứ như vậy, ngày nào chú cũng ghé qua nhà dì một vài lần, sáng nào cũng ra cổng để gặp dì trước khi đi làm. Có lẽ chiến lược của mấy ngày vắt trán suy nghĩ là gặp nhiều, thường xuyên, dì sẽ trở thành thói quen, dần chấp nhận sự có mặt của chú. Thực ra đây cũng là chiêu trò do thằng Thịnh mách nước.
Thay vì thấy quen với sự có mặt của chú, thì dì Hòa lại cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền mỗi ngày. Đã không thích ai, càng tới gần dì càng ghét bỏ.
- Mẹ! Con đi làm xa qua, mỗi sáng tối đều phải đi xe máy cách nhà tới 20 ki lô mét. Con muốn thuê ở trọ gần công ty cho tiện, cuối tuần con lại về thăm nhà.
- Con đi lên đó là muốn trốn tránh thằng Thành à?
Bà Đông đưa mắt nhìn về phía nhà Thành hỏi dì. Dì cũng không muốn chối, liền gật đầu. Bà Đông thở dài, con gái bà lại không biết hưởng, sau này rồi sẽ ra sao? Dù gì nó không thích thằng đó thì cũng đành vậy.
Thế là ngay cuối tuần đó, dì dọn đồ lên thành phố ở. Chú Thành nghe tin thì như sét đánh ngang tai, không ngờ dì lại quả quyết, tuyệt tình đến thế.
- Hòa, em đâu cần phải làm vậy, anh sẽ không làm phiền em là được chứ gì?
Chú Thành lôi kéo dì Hòa trước cổng khi thấy dì đang xách vali. Hôm nay còn có một người đàn ông lạ mặt tới giúp dì chuyển nữa. Ông ta không phải người Việt Nam, dáng người khỏe khoắn, nhưng nhìn sang chảnh và điều quan trọng là hắn đi ô tô.
- Đây là ai vậy Hòa? Nhìn ông ta không được đàng hoàng cho lắm!
Chú Thành đưa ánh mắt kỳ thị ném về phía người đàn ông đó. Dì Hòa nhăn mặt khi thấy chú Thành có những biểu hiện vô cùng khó chịu như vậy.
- Anh anh nói vậy là có ý gì? Anh ấy là lái xe của sếp em.
- Sao sếp em lại cho lái xe về đón em?
Chú Thành có phần khó hiểu, nhưng trong lòng cũng có phần mơ hồ nghĩ tới những chuyện không tốt về người sếp này của Hòa.
- Thì hôm nay xe anh ấy rảnh nên cho em đi nhờ.
- Không phải chứ?
Thành chưa kịp khuyên can hay nói thêm điều gì thì dì Hòa đã lên xe. Cánh cửa đóng sập lại trước mặt chú, hệt như khóa trái tìm cảm lại với chú ấy.
Trong lòng Thành dấy lên một điều gì đó không yên, như vậy không phải tuyên bố chủ quyền rồi hay sao? Hắn sẽ nhân cơ hội mà tán tỉnh, chiếm lấy người mà anh yêu bao năm nay.
Không khí quanh Thành càng trở lên ngột ngạt, anh không thể chịu được sự gò bó này. Thành liền quay trở về nhà, nhanh chóng gọi Thịnh sang để bàn kế.
Từ đó, ngay nào hai anh em cũng đèo nhau em thành phố, nơi phòng trọ của dì Hòa ở. Điều đó khiến dì vô cùng khó chịu.
- Anh đừng có làm phiền tôi thêm nữa được không?
- Tôi tới để bảo vệ Hòa khỏi tên đó, hắn có vợ rồi, Hòa cũng đừng vì cái vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.
- Anh nói ai? Sếp tôi á? Anh điên rồi. Tôi không hề có ý gì với anh ấy cả. Tôi lên đây chỉ là muốn tránh xa sự đeo bám như đỉa đói của anh thôi. Anh đã hút đủ máu chưa? Hút đủ rồi thì biến giùm tôi.
Dì Hòa uất nghẹn, bản thân cảm thấy sợ hãi cái thứ tình yêu kia của chú Thành mang lại. Chưa bao giờ cô gặp một người mặt dày vô sỉ như vậy. Dì Hòa quày quả đóng rầm cánh cửa trước mặt chú Thành và thằng Thịnh bạn chú. Chú rướn người tới, định gõ cửa để nói thêm, liền bị Thịnh kéo lại.
- Đủ rồi, chúng ta về thôi. Em có cách khác cho anh.
Chú Thành ngơ ngác nhìn thằng bạn hỏi:
- Cách gì?
- Về đã.