Chương 8: Huynh Muội Sống Nương Tựa Lần Nhau!

Trải qua một tháng tu dưỡng, Lý Phong rốt cục có thể xuống giường , hắn xoay người vài cái thì xương cót kêu rớp rớp, Lý Phong tự giễu cười cười, thân thể này thật sự gầy yếu vô cùng, phỏng chừng là lâu ngày thân thể không đủ dinh dưỡng tạo thành. Bất quá Lý Phong duy nhất có thể làm cho Lý Phong hài lòng đó chính là tiểu đệ đệ của hắn, tuy rằng còn có bao bì bọc quy đầu, nhưng nhìn tổng quan mà nói, cái này tư bản phi thường không tồi với độ tuổi 13 của hắn, mới nhỏ thế mà có quy mô như vậy, thì lớn lên thì khỏi phải nói.

Thông qua một tháng cùng Vũ Nhi nói chuyện với nhau, Lý Phong rốt cục đã biết, hắn hiện tại địa phương kêu là Hỏa Linh Đại Lục, về phần địa phương khác Vũ Nhi căn bản không biết, Hỏa Linh Đại Lục này phi thường lớn, một người dùng cả đời cũng đi không hết, nói chi đến Đại Lục khác.

Vũ Nhi là một cái tên vô cùng êm tai, tên thật là Lăng Tuyết Vũ, mà ca ca của nàng kêu Lăng Vũ, nguyên bản hai người huynh muội bọn họ là con của một thương gia, chỉ là trên đường vận chuyển hàng gặp phải đạo phỉ, hai huynh muội cũng cùng người nhà li tan. Cha mẹ cũng không biết đi nơi nào.

Sau khi cùng người nhà thất lạc, Lăng Vũ mang theo muội muội của mình Lăng Tuyết Vũ chung quanh lưu lạc, chậm rãi tìm kiếm đường về nhà, nhưng mà một cái mười hai tuổi mang theo một cái mười tuổi, tại nơi loạn thế ngươi giành ta giật nhue thế này làm sao có thể sống yên được, bọn họ trên người không có một đồng nào, từ nhỏ chưa bao giờ đi xa nhà, căn bản không biết sinh hoạt khi không có cha mẹ như thế nào. Vũ Nhi đem vòng cổ trân chân giá trị xa xỉ của mình bán để đổi được cái chồi rách nát này.

Bọn họ trên người đồ vật đáng giá cũng đổi xong rồi, duy nhất kiện đồ giá trị trên người Vũ Nhi là cái trâm cài, đó là mẫu thân của nàng lưu cho nàng, Vũ Nhi luyến tiết không bán, mà Lăng Vũ cũng không để cho nàng bán. Mà tháng trước trong một lần, hai huynh muội đi ra ngoài tìm đồ ăn thời điểm, Lăng Tuyết Vũ đã đói bụng đến "Lộc cộc lộc cộc" kêu, Lăng Vũ thấy vậy không đành lòng, vì thế đã đi trộm cái bánh mỳ, sau đó đã bị đánh thành trọng thương, Lý Phong do đó linh hồn mới chiếm được, từ nay về sau hắn liền biến thành Lăng Vũ.

Tại vùng ngoại thành của thành trấn này, hai huynh muội đã ở được nửa năm , bọn họ luôn luôn chờ đợi người nhà tìm tới, chỉ là đã hơn nửa năm , một chút tin tức gì đều không có. Bọn họ cũng dần dần phai nhạt, bởi vì bọn họ không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, thời gian của hai người bọn họ đều chú tâm như thế nào kiếm được bữa cơm ăn qua ngày.

Nơi này thành trấn gọi Hoàng Hỏa Trấn, cách lăng gia Mã Ưng Trấn một ngày lộ trình, nhưng mà một ngày lội trình đối với Lăng Vũ cùng Lăng Tuyết Vũ mà nói, là phi thường xa xôi , cho nên nếu không có chuẩn bị, bọn họ không dám đi ra.

– Ca ca, ta hái được chút nấm, hôm nay vận khí không tồi, còn có chút rau dại!

Vũ Nhi vừa vào cửa liền cao hứng kêu:

– Chờ chút là có thể ăn! Ca ca chờ chút nha!

Vũ Nhi cao hứng phấn chấn đốt lửa lên, cầm lấy bát tô, bên trong lấy một ít nước sông, chỉ cần chờ nước sôi lên bỏ đồ ăn vào chòe chín là có thể ăn.

Lăng Vũ ( về sau Lý Phong sẽ gọi là Lăng V

ũ ) nhìn Vũ Nhi thuần thục làm việc, trong lòng hắn không khỏi có chút hổ thẹn, chính mình phải để một tiểu cô nương mười tuổi chiếu cố mình một tháng, trong một tháng này hắn cảm nhận được nàng có bao nhiêu khổ cực.

Dựa theo miêu tả của Vũ Nhi, Lăng Tuyết Vũ vốn là một tiểu công chúa trong Lăng Gia, khi nào phải làm chuyện đến loại này. Nhưng hôm nay vừa thấy, Vũ Nhi chỗ nào còn có bộ dáng của một tiểu công chúa, khuôn mặt bẩn thiểu lem luốt, y phục rách rưới, bàn tay còn có vài chỗ bị thương, hiển nhiên là đến hậu sơn ngắt lấy rau dại mà không cẩn thận tạo thành.

Lăng Vũ thấy thật đau lòng, tiểu cô nương này nguyên bản phải vô ưu vô lo mà sống, hẳn khoái khoái lạc lạc sinh hoạt tiểu cô nương, hiện giờ lại bởi vì sinh hoạt bắt buộc, nàng phải học nhóm lửa, học hái ngắt rau dại, học chiếu cố người khác, học tự gánh vác cuộc sống hằng ngày...

Lăng Vũ không khỏi cảm động, tuy rằng chiếm cứ người khác thân thể, nhưng là Vũ Nhi nhất cử nhất động đều thật sự đâm sâu vào trái tim của hắn, Lăng Vũ đã đem Lăng Tuyết Vũ thật sự trở thành muội muội của mình để đối đãi.

– Vũ Nhi, ở sau giả sơn không ai quản sao?

Lăng Vũ bưng lấy rau dại mà Vũ Nhi nấu, bên trong nửa điểm hương vị đều không có, nhưng lăng vũ lại ăn phi thường ngon, hắn đây ăn không phải là đồ ăn, mà là tâm của Lăng Tuyết Vũ, Lăng Vũ cho dù vĩnh viễn ăn cái này cũng sẽ không ghét bỏ hương vị không tốt. Nhưng là, luôn ăn rau dại cũng không được, nhìn Vũ Nhi gầy hoàng khuôn mặt, Lăng Vũ thật đau lòng, thân thể hắn đã muốn tốt hơn rồi, hắn tính toán đi làm một ít món ăn thôn quê, về phần những thứ khác, phải đợi ngày mai vào thành nhìn tình huống nào mới biết được, Lăng Vũ tin tưởng, lấy hắn trí tuệ, không có khả năng lăn lộn không đến một bữa ăn mỗi ngày cho muội muội, ít nhất sẽ không giống hiện tại như vậy, một bữa ăn đều cực khổ như vậy, có khi còn có cơ hội về Lăng Gia.

– Không có a, sau núi người nào đều không có, chỉ có tiểu bạch thỏ! Bất quá Vũ Nhi ngu ngốc, bắt không được con thỏ, con thỏ chạy trốn thật nhanh...

Vũ Nhi từ từ nói rằng, lúc mà Lăng Vũ ở trên giường thời điểm, Vũ Nhi đã nghĩ bắt một con thỏ cấp cho ca ca bổ thân thể, bất quá đến nay nàng một con cũng chưa bắt được.

– Có con thỏ?

Lăng vũ nhãn tình sáng lên.

– Vũ Nhi không ngốc! Vũ Nhi thông minh nhất , ngươi xem ca ca hiện tại thân thể tốt như vậy, còn không phải Vũ Nhi chiếu cố sao.

Lăng Vũ vuốt nhẹ tóc Vũ Nhu, Vũ Nhi trong lòng một trận vui vẻ, ca ca tán dương chính mình , nàng từ nhỏ đến nay đều thích kề cận ca ca, thích ca ca tán dương.

– Tốt lắm, Vũ Nhi ở nhà đi, ca ca đi đem vậy con thỏ bắt trở về được không?

Lăng Vũ ăn xong trong bát một đinh điểm rau dại, chuẩn bị đi kiếm một bữa cơm thịt. Hắn từ nhỏ chính là cô nhi, dã ngoại sinh hoạt không làm khó được hắn, bắt thỏ hoang là kinh nghiệm không thể thiếu của hắn.

– Ca ca, ta với ngươi cùng đi! Ngươi không biết địa hình ờ sua núi, Vũ Nhi biết chỗ nào có con thỏ!

Lăng Tuyết Vũ không muốn xa rời Lăng Vũ, Lăng Vũ bất đắc dĩ, ngẫm lại cũng đúng, chính mình không quen đường, có Vũ Nhi dẫn đường cũng không sai . Vì thế Lăng Vũ cầm lấy cái rỗ duy nhất trong nhà, còn có một cái trường tuyển, cứ như vậy mà xuất phát.

Lăng Vũ cùng Vũ Nhi đi từ từ, Vũ Nhi nhìn ca ca hồi phục cũng rất vui vẻ, trên đường có khi còn muốn Lăng Vũ cỗng, Lăng Vũ đương nhiên nguyện ý, muội muội đáng yêu của hắn khi hắn bị thương đã muốn trả giá nhiều như vậy, Lăng Vũ đã sớm đau lòng không thôi, chỉ cần Vũ Nhi nói, mình có thể làm được, Lăng Vũ đều sẽ không chút do dự thỏa mãn nàng.