– Tê!
Thân thể đau đớn để Lý Phong dần dần thức tỉnh.
– Ta đang ở nơi nào?
Lý Phong chậm rãi mở mắt ra, trên đỉnh đầu căn nhà rách nát có thể thấy được đầy sao trời. Hắn cười khổ một chút, chính mình rõ ràng nhảy xuống mây mù huyền nhai, như thế mà còn không chết được, xem ra chính mình mệnh thật đúng là lớn.
Lý Phong thử hoạt động thân thể một chút, nhưng mà thân thể đau đến để hắn lập tức an phận xuống dưới.
– Này...!
Lý Phong bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mệnh tuy rằng bảo vệ được, chỉ là bị thương cũng không nhẹ đâu.
– Ai... Có ai không?
Lý phong hô to một tiếng, đột nhiên "Thình thịch" một tiếng, rách nát cửa phòng bị mở ra, một hài tử ăn mặt rách rưới khuôn mặt bẩn chạy vào, cả người quần áo rách rưới, bất quá từ khi sóc tóc lên, có thể nhận rõ đây là một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương vừa vào cửa liền gắt gao nhìn chằm chằm Lý Phong, trong mắt lóe ra nước mắt.
– Ca ca!
Tiểu cô nương khóc chạy tới, ngồi xổm bên người Lý Phong tựa vào cánh tay hắn.
– Thật tốt quá! Ca ca rốt cục tỉnh! Ca ca tỉnh! ... Ô ô...!
Lý phong phát thệ hắn căn bản không biết tiểu cô nương này, vì cái gì nàng kêu hắn là ca ca?
– Khụ khụ...
Lý Phong xấu hổ không thôi.
– Cái kia... Tiểu muội muội, ngươi là người đã cứu ta phải không? Ngươi nhận sai người rồi, ta không phải ca ca ngươi...
– Ca ca! !
Tiểu cô nương ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Lý Phong, nước mắt không ngừng đi chảy xuống.
– Ca ca không nghĩ muốn Vũ Nhi sao? ...
Tiểu cô nương thương tâm cực kỳ, cúi đầu không dám nhìn lý phong.
– Vũ Nhi vô dụng, Vũ Nhi không tốt, ngay cả ca ca đều không muốn...!
Khờ dại, ngây thơ, chính mình câu nói đầu tiên để đánh giá về đáng yêu tiểu cô nương này, nàng đang tự trách mình, Lý Phong trong lòng không đành lòng.
– A, Vũ Nhi, cái kia ca ca mới vừa tỉnh ngủ, nói chuyện hồ ngôn loạn ngữ , ngươi xem ca này trương thối miệng, nên đánh!
Lý Phong dùng hết khí lực mới giơ cánh tay lên, chờ đánh tới trên mặt thì không có khí lực gì.
Nhưng chính là như vậy, Vũ Nhi nhìn xem cũng nóng nảy, liền vội vàng kéo cánh tay Lý Phong.
– Ca ca! Không phải như vậy! Là Vũ Nhi vô dụng! Là Vũ Nhi đói bụng mới hại ca ca, ca ca muốn đánh liền đánh Vũ Nhi đi!
Vũ Nhi lôi kéo Lý Phong bàn tay tại chính mình trên mặt đánh lên.
– Dừng tay!
Lý phong quát lên rồi vội vàng giãy dụa cánh tay.
– Tê!
Thân thể đau đớn để hắn sắc mặt nhăn nhó lên.
– Ca ca! Ngươi thế nào ! Đừng dọa Vũ Nhi a!
Vũ Nhi vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn Lý Phong.
– Hô!
Lý Phong vững vàng thân thể, rốt cục không đau nữa, nhìn Vũ Nhi thần sắc vội vàng, Lý Phong khẽ mĩm cười nói:
– Tốt lắm, ca ca không có việc gì, chớ khẩn trương...!
Lý phong an ủi Vũ Nhi, hắn thật sự là không nghĩ ra vì cái gì một bé cô nương đáng yêu khờ dại kêu mình là ca ca ? Mình là người nàng cứu thật sao?
– Ca ca không có việc gì ? Thật tốt quá!
Vũ Nhi vui vẻ nở nụ cười, cười đến đáng yêu khờ dại như vậy. Lý Phong không khỏi bị cuốn hút, cùng Vũ Nhi nở nụ cười.
– Vũ Nhi, ca ca như thế nào sẽ ngủ ở này?
Lý phong nhịn không được hỏi.
– Thực xin lỗi...
Vũ Nhi nhớ tới nguyên nhân Lý Phong nằm ở nơi này, không khỏi ảm đạm đứng lên.
– Đều là Vũ Nhi không tốt, Vũ Nhi vì quá đói bụng đến thầm kêu, nếu không phải như vậy ca ca mới sẽ không đi trộm bánh mỳ mà bị đánh ! Vũ Nhi thật vô dụng! Còn làm phiền hà ca ca! Ô ô...!
Lý phong cuối cùng hiểu được , nguyên lai là chính mình vì Vũ Nhi đói bụng, sau đó đi trộm bánh mỳ, đến nỗi bị đánh thành như vậy. Chỉ là Lý phong mê mang , chính mình khi nào thì đi trộm bánh mỳ ? Chính mình khi nào thì lại bị đánh? Vũ Nhi lời nói để hắn mạc danh kỳ diệu.
Quay đầu nhìn lại Vũ Nhi đang khóc rất thương tâm, trong lòng không đành lòng, cái này mười lăm tuổi tiểu cô nương phải vui vẻ đến trường học mới phải, xã hội khi nào thì thế nào xuất hiện tượng chịu đối thế này chứ, phải lưu lạc đến tình trạng ăn vụn kiểu này này! ? Lý Phong khó có thể tưởng tượng!