Chương XIII: Câm như hến
Sáng hôm sau, Huyên Di vác cái mũi đỏ như chú hề cùng giọng nói ồ ồ kinh dị đến trường. Hôm nay, cô câm nín một cách lạ lùng. Lớp ai ai cũng đặt một dấu chấm hỏi bự tổ chảng vì sự im lặng bất thường của cái loa phát thanh.
"Sao nay bạn im lặng thế?" cái thằng lớp trưởng cùng cái bản mặt mọt sách của nó mò xuống chỗ cô. Cô lôi trong bàn ra một tờ giấy, viết viết rồi đưa lên. Tờ giấy màu trắng cùng hàng chữ đen được viết in một cách rõ ràng sạch đẹp.
"HÔM NAY BỔN CUNG TU, MIỄN TIẾP CHUYỆN! Ô KẾ?"
Tên lớp trưởng đọc đi đọc lại vài lần, cô muốn rủa thằng này ghê, hôm nay ăn trúng gì mà đọc hoài không hiểu mà cứ nhìn nhìn mãi. "Tu hú thì có!" Trời trời, nó dám nói cô tu hú, tu hú cái đầu cha nó. Tiên sư thằng lớp trưởng.
Ngồi lầm bầm rủa thầm mà chẳng dám lên tiếng vì sợ mọi người phát hiện là cô đang "sở hữu" giọng nói ngỗng đực. Di ngồi lắc đầu thở dài ngao ngán.
"Bốp"
Tiên sư thằng nào con nào cứ khoái chọc giận cô. Ngước mặt, chậm rãi đóng sách, cô đứng lên và định quay lại tán cho tên đó xéo hàm. Nhưng trời xui đất khiến đứa đập vai cô đau điếng là con Nhi. Con này thích hành động bạo lực từ bao giờ vậy? Qua nay đánh cô không biết nhiêu lần.
Diễm Nhi nhướn nhướn mắt nhìn cô. Nó nói gì thế nhỉ? Cô đứng nghệch mặt ra nhìn cái cử chỉ "trên núi" của con bạn. Hình như nhướn tới nhướn lui nó mỏi mắt nên mới chịu mở miệng:
"Cậu bị cái gì mà cả ngày im ru vậy?" Di nghe xong thì lắc đầu. "Vậy cậu đi xuống căn tin với tớ không?" Cô liền gật đầu, mắt sáng rỡ, cái gì từ chối chứ mời đi ăn là cô đồng ý liền.
"Nói nghe chơi xem cậu bị gì mà câm như hến vậy?" Cô lại lắc đầu rồi thở dài buồn bã. "Đừng nói cậu nhớ Hoàng nên đâm ra như vậy nha?" Diễm Nhi cười khảy rồi gảy gảy đũa trong bát mì nóng hổi.
"Cậu nói cái gì hả? Cậu nghĩ sao tớ nhớ cái thằng ôn dịch đó!" Nói xong cô mới phát hiện giọng mình không được "hay ho" cho lắm thế mà còn la làng. Diễm Nhi ngồi cười ha hả với cái chất giọng ồ ồ của cô.
"Giọng cậu nghe ngộ ghê!"
"Ngộ cái quần xì tin" cô đứng lên bỏ vào lớp mặc kệ cái con bạn đang ngồi cười như điên như dại. Bị khan tiếng mà cũng cười à? Vô lý à vô duyên mới đúng. Nghĩ cho cùng không hiểu sao cô có thể chơi thân với cái con bạn mất nết đó suốt ngần ấy năm.