Chương XII: Di ngã bệnh
Tối về nhà, Di bị sổ mũi, cô còn phát hiện ra nay mình tới tháng. Thật là, chiều còn tắm mưa nên giờ bụng cô đau không tả nổi. Trên hai dòng suối, dưới một thác nước, cả cơ thể chìm ngập trong đại dương bao la.
Chỉ cần hỉ mũi một cái là nước tràn bờ đê, nước lũ dâng cao. Cộng thêm ho nữa, ho lên bờ xuống ruộng, ho đến cơ thể có cơ bắp luôn. Cô hoàn toàn có thể khẳng định, mình bị cảm.
Trong khi ở đây có kẻ chết đi sống lại với "lũ" thì ở bên kia bầu trời có hai kẻ đang trao nhau những lời yêu thương đường mật. Hình ảnh chướng mắt người nhìn và âm thanh lùng bùng lỗ tai người nghe. Hoàng thì cứ nằm im cho cô ta nói, nghe bàn dân thiên hạ đồn bạn Thiên Hoàng bị điếc nên không nghe thấy cái giọng leo lẻo của cô ta.
Nói mệt mỏi thì cô ta chuyển sang màn lột vỏ cam rồi đút cho Hoàng. Cái màn này mà Di thấy thì chỉ có nước cô ói lên ói xuống. Bởi vì sao à? Bởi vì cô FA, cực kì ghét mấy đứa yêu nhau, bọn chúng sến súa vô cùng.
Hiện tại có thấy cô cũng chẳng quan tâm, cô đang ho và hỉ mũi một cách "lồng lộn" ở nhà. Ho như giặc chồm tới, giờ cô đã hiểu được thế nào là ho như điên. Nước mũi thì cứ chèm nhem, chảy ra liên hồi.
"Cô ơi, cô!" Di mở cửa phòng gọi với xuống, giời ạ, giọng cô giờ đây cứ như con ngỗng đực. Nó ồ ồ nghe mắc cười kinh khủng. Cô lại ho sặc sụa và hỉ mũi ì đùng, cái cuộc chiến âm thanh đó chỉ kết thúc khi cô uống một liều thuốc.