(Chương này hơi nhạt, mọi người thông cảm)
Tại một chiến trường nào đó, khắp nơi toàn là xác của người chết lẫn chung với đó là một số Dị Thú. Trên tảng đá gần đó một người đàn ông cao to đang ngồi ngẩn ngơ ngắm bầu trời đêm, hình như ông ta khoảng ba mươi hay bốn mươi tuổi, ông có đôi mắt đen và mái tóc được giữ ngắn có kiểu một số sợi gai chĩa ngược ra đằng sau. phía dưới cằm lác đác vài dòng râu, khuôn mặt sắc nét được đánh dấu với nếp nhăn nhẹ hai bên mắt, cũng như một vết sẹo kéo dài từ chân tóc lên tai trái của mình, dường như là vết tích để lại của một cuộc chiến, nếu Hạo ở đây thì chắc hẵn hắn sẽ giật mình vì người kia nhìn rất giống mình.
"Thưa Ngài mọi thứ đã chuẩn bị xong” một người đàn ông mặc trên mình bộ đồ quản gia cung kính bước tới trước người kia.
"Mấy tên quái vật kia đi hết chưa" giọng nói âm trầm hỏi lại
"Ngài là người cuối cùng"
"Vậy sao……..!" Ông ta đứng dậy ngắm bầu trời tĩnh lặng mà lẩm bẩm: "Ba năm rồi…....liệu nó còn sống" sau đó quay lưng biến mất vào trong màn đêm.
Quay trở lại hiện tại, Hạo đang đứng trước cửa nhà Vâng Mộng Kỳ, cậu chỉnh chu trang phục một chút rồi mở cửa đi vào, một mùi hương thức ăn thơm ngát phản phất sau khi cậu vừa mới bước vào, dường như là cô nàng kia đang nấu ăn dưới bếp, cơ mà mùi hương lan tới tận đây luôn mới ghê. Hạo cởi giầy sau đó đi thẳng vào bếp, dọc đường cậu quan sát xung quanh thì thấy phòng óc trong căn nhà cực sạch sẽ, đồ đạc được xếp gọn gàng ngăn nắp và chẳng hề có tí bụi bẩn nào, có vẽ như nơi này được thường xuyên dọn dẹp chứ không chỗ ở của cậu.
“Nữ nhân rất ưa sạch sẽ quả không sai” Hạo ngẩm nghĩ một hồi, rồi đã tới được nhà bếp. Trước mặt cậu là cô nàng Vân Mộng Kỳ đang lay hoay cắt rau củ đồng thời chăm chút nồi canh trên bếp ga, động tác của nàng rất tỉ mĩ.
“À……!! Chị Mộng Kỳ tôi tới rồi đây” Hạo lên tiếng.
“Ồ!!! Cậu đến rồi…….ngồi đợi tí nhé, gần xong rồi hì” Vân Mộng Kỳ vén tóc rối trên trán rồi quay sang cậu cười nói, động tác tuy đơn giản nhưng lại rất quyến rũ.
Bây giờ Hạo mới chú ý, Vân Mộng Kỳ đang mặc một cái quần ngắn làm lộ ra cặp đùi trắng phau phau và phía trên là một chiếc áo thun khá mỏng, đến nổi có thể thấy luôn áo lót………à mà hình như cô nàng không mặc thì phải, bên ngoài là chiếc tạp dề màu xám tro và nó không thể nào che hết được phần trước vì bộ ngực quá lớn của cô, Hạo chắc chắn rằng nó còn lớn hơn của Lăng Thanh Sương, gương mặt thì có vài giọt mồ hôi đọng lại, đôi môi đỏ hồng tự nhiên nằm trên khuôn mặt tinh tế, mái tóc cô ấy đã được buột lên, đôi mắt đen ươn ướt đang chăm chú. Một người con gái hoàn mỹ.
“Ừm….! tôi có thể giúp gì cho chị không” Hạo không định phải ngồi rãnh rỗi như vậy, chi ít cậu cũng muốn giúp Vân Mộng Kỳ.
“Thôi!!! Để chị làm….cậu cứ ngồi chơi là được mà” Cô nàng nháy mắt.
“Sao mà được!!!” Hạo lên tiếng.
“Ừm…!! mà cậu biết nấu ăn không” Thấy cậu kiên quyết, Vân Mộng Kỳ đành chấp nhận cho cậu giúp.
“Chắc cũng coi là biết nhỉ”
“Vậy thì giúp chị thêm gia vị món canh với nồi thịt kho kia nha”
“Được rồi cứ để tôi” Hạo tiến lại gần nồi canh, đầu tiên dùng giá nếm thử, sau đó cậu thêm gia vị từng chút một, đối với nồi thịt kho kia cũng thế, điều đáng ngạc nhiên kia là những gia vị cậu nêm đều rất vừa phải
“Chà cậu làm tốt đấy” Thấy cách dùng nguyên liệu của Hạo, Vân Mộng Kỳ thốt lên kinh ngạc
“Nó bình thường mà” Hạo đặt giá xuống quay qua nói với cô nàng.
“Hả!!! nó chả bình thường đâu…….đó tới giờ cậu có tự nấu ăn được đâu mà”
“Chắc vậy…..ahahah!!!” Hạo gãi đầu nhưng chợt nhận ra mình thể hiện hơi quá, dù sao cũng mới tái sinh nên những kỹ năng kiếp trước cậu có vẫn được giữ nguyên, những thứ đó Bắc Cung Hạo khi trước làm gì có, phải cẩn thận không nên làm quá.
“Thôi kệ……!! cậu mau phụ chị dọn chén ra nào” Vân Mông Kỳ thấy Hạo không định nói thì cũng bỏ qua.
“À được”
Hạo bắt đầu dọn bàn ra, cậu cẩn thận múc đồ ăn sau đó bày trí chúng lên trên, còn Vân Mộng Kỳ, cô nàng đang cố gắng với món xào, trong lúc vô tình nàng hất tay làm văng đi ly nước, gần đó Hạo như phản xạ, giật mình dùng tay lao tới định chụp lấy ai ngờ quá đà lao thẳng vô luôn nàng ta, kết quả nàng bị cậu đè lên người “A!!!” Cả hai đều đồng thanh. Sau đó vài giây sau Hạo cảm thấy có cái gì đó không đúng, một cảm xúc mềm mại đàn hồi trên tay là thế ếu nào.
“Đừng nói là…..!!” Như xác nhận cậu bóp nhẹ một cái.
“Ưm!!!”
“Đúng cmnr!!!” Hạo đổ mồ hôi ngước mặt lên, lúc này tay phải cậu đang bóp lấy bộ ngực to lớn của Vân Mộng Kỳ, hơn thế nữa cơ thể cậu còn đè lên người cô nàng, quần áo cô ấy xộc xệch hết cả, làm lộ ra luôn phần bụng thon gọn của mình, một mùi hương nhẹ nhàng
mị hoặc xông thẳng vào mũi cậu, khiến tiểu Hạo Hạo bên dưới đã ngẩn cao đầu.
“Nè……!!! Ưm….tiểu Hạo…..cậu có thể đứng dậy không” Trong khi Hạo đang thất thần, Vân Mộng Kỳ liền nhỏ nhẹ đủ để cậu có thể nghe.
“C-cái….mà, à được!!” Hạo đỏ mặt lúng túng bỏ tay ra khỏi bộ ngực của nàng, sau đó hắn đứng dậy đỡ Vân Mộng Kỳ lên, một bầu không khí thật xấu hổ xuất hiện giữa hai người, im lặng vẫn tiếp tục, thế là.
“À….hahah như chị biết đấy…..sàn nhà hơi trơn….nhỉ” Để xóa đi cái bầu không khí xấu hổ, Hạo liền đổi chủ đề.
Trong lúc cậu đang cuốn cuồng giải thích, miệng Vân Mộng Kỳ liền vẽ thành một đường cong rất mê người, một nụ cười tà mị xuất hiện.
“Thế à!!! Sàn nhà trơnnnn….à” Với vẻ mặt đó cô nàng từ từ tiến lại gần Hạo làm cậu có cảm giác rùng mình lui về phía sau vài bước.
“Vâng!!! Là thế đó” Hạo nở nụ cười nhăn nhó.
“Thế….!! Trơn tới nỗi cậu đè chị xuống”
“Trơn!!! tới nỗi cậu bóp luôn ngực chị, còn mân mê chúng”
“Trơn tới nổi sắp cởi luôn đồ của chị à”
“Trơn…………” Mỗi lần nói xong một câu, Vân Mộng Kỳ liền tiến một bước và Hạo lại lùi một bước, cứ vậy không lâu sau cậu bị cô nàng ép vô góc bí, tư thế của hai người lúc này rất mập mờ, Hạo thì hơi thấp người dựa vào trong góc tường còn cô ấy thì một tay đặt lên tường, một tay lại chậm rãi vuốt mặt của cậu. Vì khoảng cách hai người cực gần, Hạo có thể qua cái tạp dề và áo thun thấy được đôi nhủ phong mềm mại ban nãy, rõ hơn nữa là hai điểm hồng hồng nhỏ xinh lúc ẩn lúc hiện khiến cậu nóng cả người.
“Hì hì!!! Xem kìa sao cậu lại đỏ mặt dữ vậy ta” Vân Mộng Kỳ giả vờ ngây thơ vô số tội, sau đó liếc nhìn kiều mị với Hạo.
“N-này chị Mộng Kỳ……tư thế này có hơi……ahhaahaa” Hạo điên cuồng toát mồ hôi, cậu ngậm kín miệng cố thở đều để giữ bình tĩnh, nhưng mỗi lần ngửi thấy mùi thơm kia cậu lại khó mà kìm chế nổi.
“Ôi kìa!! Cậu sao vậy nhỉ…..không khỏe hửm” Lần nữa Vân Mộng Kỳ cúi xuống, trên môi nở một nụ cười như thách thức “Cậu Dám Sao!!!”
“Chị Mộng Kỳ à…..chết người thật đó” Hạo quay đầu đi chỗ khác định làm thanh niên nghiêm túc, nhưng mà đôi mắt lại thành thật hơn, vẫn cứ liếc nhìn vào cái khe thần bí kia.
“Phì!!!” Như buông tha Hạo, Vân Mộng Kỳ đứng thẳng lại, một tay che miệng phì cười, đôi mắt đẹp cứ liếc vài cái qua cậu.
“Cậu có vẻ khỏe hơn rồi nhỉ”
“À!!! đủ khỏe để LÀM chị nhé” Hạo sao khi thoát lại nghe thấy lời nói của cô nàng kia, cứ tưởng là cổ trêu cậu liền vô thức thì thầm.
“Nếu cậu ban nãy tiến tới……là chị chấp nhận rồi” Một lời nói khe khẽ từ đâu tới được tai Hạo làm cậu hết hồn.
“Cái gì!!!”
“Hả gì vậy tiểu Hạo” Vân Mộng Kỳ lắc đầu.
“Chị mới nói gì đó phải không!!!” Hạo nghi hoặc.
“Hì!! Không có nhé” Cô ấy chỉ cười một cái rồi quay đi.
“MÌnh chắc chắn là mới nãy cô nàng bảo: Tiến tới là chị chấp nhận. WTF con gái dạo này nguy hiểm quá” Thấy biểu hiện của Vân Mộng Kỳ, Hạo cạn lời bước tới lại bàn ăn.
Sau đó thì hai ngươi cùng nhau dùng cơm, tuy không khí có hơi khó hiểu, nhưng Hạo cuối cùng đã hoàn thành bữa ăn với cái bụng no căng.
“Quao!! Ngon thật”
“Cũng nhờ một phần của cậu mà” Vân Mộng Kỳ vừa dọn dẹp vừa nói.
“Đâu có, toàn là chị làm không đó thôi, em có giúp được gì nhiều đâu” Hạo xua tay lắc đầu.
“Này tiểu Hạo, như ban nãy chị hỏi, cậu…. khỏi bệnh rồi phải không” đột nhiên bầu không khí chìm trong im tĩnh.
“Ừm!! đã khỏi” Hạo hít một hơi bình tĩnh nói, dù sao chuyện này cho cô ấy biết cũng chẳng sao.
“Từ lúc nào” bàn tay đã ngưng dọn dẹp, Vân Mộng Kỳ giọng run run.
“Chỉ mới đây thôi và…….” Hạo đang định nói gì thêm, nhưng một vòng tay mềm mại đã ôm chặt, khiến cậu không thể nói gì cả mà chỉ biết im lặng.
“Tốt quá rồi…..vậy là tốt rồi......” Không cần gì hơn, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho trái tim Hạo cảm thấy thật ấm áp và có lẽ duy nhất ở thế giới này cậu mới có thể cảm nhận được sự lo lắng của người khác dành cho cậu, Hạo trong lòng thầm ghen tỵ với tên Bắc Cung Hạo cũ, có lẽ tên kia may mắn hơn cậu.
“À ừm……chị ôm em hơi chật nhỉ(Bây giời là xưng chị-em nhé)” Hạo sau khi bình tâm lại liền giả vờ lung túng.
“A!!!....xin lỗi, tại chị vui quá” Vân Mộng Kỳ sau khi buông Hạo ra dụi mắt vài cái rồi cười nhẹ.
"Cậu biết không, thật sự mỗi lần mà cậu bị bệnh hành hạ, là chị rất lo lắng đấy.......nhưng bây giờ" Cảm xúc như vỡ òa, cô gái trước mặt Hạo tại sao lại quan tâm hắn như thế.
"Có điều này em muốn hỏi lâu rồi, tại sao chị lại quan tâm đến em như thế, em....không hiểu!!"
"Tại sao ta, Ưm.......là tại........" Vân Mộng Kỳ đặt tay lên má suy nghĩ.
"Đừng nói với em là chị không biết đó nha....." Vừa nói Hạo vừa vuốt mặt lắc đầu mà thở dài với cô nàng
"Ai bảo!!! nghe nè.........e hèm..........vì sao ta???"
"............." Quả thật là cô ấy không biết lý do tốt với mình, Hạo vừa buồn cười vừa cạn lời
“Ừm thôi thì cảm ơn chị đã quan tâm em dù lý do là gì" Hạo chân thành nói với cô nàng, cơ mà cổ lại hiểu sai.
“Uoaaaa!!! Cậu định bỏ rơi chị sao……Huhu đừng mà!!!” Làm biểu cảm bị bỏ rơi Vân Mộng Kỳ dùng đôi mắt đang ươn ướt nhìn Hạo, khóe miệng cậu giật giật.
“Thì em có nói là không cần chị đâu….chỉ là sau này có lẽ em sẽ chăm sóc chị thì có” Hạo ngượng ngùng gãi má.
“Đừng tưởng bở nha, chị vẫn lớn hơn cưng đấy!!” Vân Mộng Kỳ cười nói.
“Một mặt là mị hoặc tràn đầy, một mặt là ngây thơ đáng yêu. Không biết cô ấy có còn giấu gì nữa không hah” Hạo ngắm nhìn cô nàng thầm nghĩ.
“À đúng rồi, cái vụ bị bắt nạt…..” Vân Mộng Kỳ định nói gì đó nhưng lại thôi, cô biết Hạo cũng chả nói thật cho mình vì sợ cổ lo lắng, Thế là hai người chuyển sang nói chuyện trên trời dưới đất đến gần trưa Hạo mới về nhà.
Nằm trên chiếc giường sơ xài, Hạo nghĩ về Vân Mộng Kỳ, cô nàng là một cô gái tốt, nếu chọn thực sự cậu rất muốn cả đời chăm sóc nàng, với cả những gì cậu biết những điều nàng làm cho cậu trong quá khứ(dù đó chỉ là kí ức cũ) cũng đủ cho cậu mang ơn cả đời. Sau một hồi suy nghĩ vu vơ, Hạo đã bắt đầu vào việc chính, điều đầu tiên là kiểm tra lại hệ thống và nhiệm vụ hoàn thành tối hôm qua.
“Ký chủ nhận được x200 đá cường hóa, x1 skill cấp S, 100.000 điểm, tổng cộng hiện tại 107.000 điểm tích lũy, hệ thống đã đạt điều kiện nâng cấp, chủ thể có muốn nâng cấp hay không" giọng nói lạnh băng quen thuộc vang lên.(Sửa tí phần thưởng nhé)
"Có cả nâng cấp cơ à, nhưng cái đó để sau đi, cường hóa cơ thể rồi mở cái skill mau lên" điều Hạo cần lúc này đó chính là thực lực, suy cho cùng nếu hôm qua không có được vũ khí và kỹ năng của hệ thống, thì việc giết hai tên kia là không có khả năng.
“Ding!! cường hóa thành công sức mạnh: 324”
“Ding!! Ký chủ Nhận được Skill cấp S: Phân Thân Bóng Tối. Chú ý: Tạo ra phân thân bóng tối bằng một phần bốn sức mạnh, có thể hoán đổi với phân thân trong vòng 30m, số lượng phân thân tùy thuộc vào sức mạnh ký chủ”
“Đù một con tốt ngon, rất quan trọng khi muốn dò xét đối thủ hoặc đi mở đường, tiếp đó nữa……bla bla..….” Hạo sau khi mở được skill mới thì trong đầu luôn có một tính toán cẩn thận, dù sao cậu bây giờ còn rất yếu, mà mạng cũng chỉ có một.
"Xong!! à đúng rồi, hệ Thống phân tích cho ta sức mạnh của Vân Mộng Kỳ mau" Hạo chợt nghĩ, không biết đẳng cấp của cô nàng Vân Mộng Kỳ là cỡ nào nhỉ, thiết nghĩ có thể bem hơn trăm thằng, chắc là không yếu rồi.
"Ding!!! Vân Mộng Kỳ 23 tuổi: sức mạnh ???, Dị năng: ???,....." Một đống số liệu rối loạn hiện ra làm Hạo tròn mắt, cái gì mà toàn ?, chẳng lẽ máy đo không được.
"Này hệ thống tại sao không thấy số mà toàn ??? vậy, hết Lăng Thanh Sương giờ lại là Vân Mộng Kỳ, mau giải thích đi chứ"
"Ding!! cấp hệ thống hiện tại không thể đo người vượt quá 1000, ký chủ cần nâng cấp để được nhiều tính năng mới......" Thì ra là tại cấp độ thấp, Hạo được hệ thống giải thích cuối cùng cũng rõ, nhưng nhờ vậy cậu cũng biết sức mạnh hai cô nàng kia đã vượt quá con số 1000, phải mau chóng mạnh lên thôi.
"Nâng cấp cần bao nhiêu điểm đây, mi mà nói miễn phí thì ta éo bao giờ tin đâu" Mấy cái thể loại này mà không hút máu mới là lạ.
"Nâng cấp lần này, 100.000 điểm, chủ thể còn 107.000 điểm, có nâng cấp hay không"
"Đấy ta nói có sai đâu, vậy nâng cấp nhanh đi, thiệt tình" Hạo thở dài nhìn số điểm đang bị rút đi
"Thời gian nâng cấp 24h, trong thời gian đó hệ thống sẽ bị đóng băng, quá trình 3....2.....1....." Giọng nói vô cảm càng lúc càng nhỏ rồi sau đó chìm vào im lặng.