Ánh sáng soi rọi vào đôi nam nữ đang trần như nhộng dưới sàn, Hạo mở đôi mắt, lấy tay xoa xoa thái dương. Tối qua là lần đầu tiên cậu được quan hệ với một cô gái(kể cả kiếp trước), thế nên đã cùng Lăng Thanh Sương điên cuồng cả đêm, ngắm người ngọc đang nằm ngủ say trong lòng, đột nhiên Hạo thấy mình thật may mắn, nhìn kỹ thì sau khi phá thân dường như khí chất cô nàng cũng trở nên thành thục hơn cả, cặp ngực đầy đặn này, vòng eo nhỏ nhắn này, cộng thêm cái khu vườn phía trước bờ mông căng tròn, và cái miệng hồng nhỏ nhắn làm cho người ta chỉ muốn trêu chọc. Toàn bộ đập vào mắt hắn, cái cơ thể làm cho người ta khó kiềm nén mà chỉ muốn bùng nổ dục vọng.
"Tối qua hăng quá, giờ liệt hông luôn rồi". Hạo đang xoa cái hông của mình, cảm khái nói.
"Ưm!!...". Nghe được tiếng động xung quanh, Lăng Thanh Sương chợt tỉnh giấc, uốn éo cái cơ thể quyến rũ, dụi dụi đôi mắt
Như một phản xạ, Hạo lấy tay vuốt ve nhẹ trên thân thể nàng, trượt từ lưng chầm chậm đi thẳng xuống cái mông căng tròn của cô nàng, vừa bóp vừa xoa vài cái, cơ thể Lăng Thanh Sương hiện giờ rất nhạy cảm làm cô dễ bị kích thích, cho nên sau khi bị Hạo giở trò nàng buột miệng rên rĩ vài tiếng song mở to đôi mắt ngập nước đồng thời cau mày mím môi đối với cậu.
"Cô tỉnh rồi à!" Một thằng đàn ông nên hỏi thăm cô gái đã ngủ với mình là tốt nhất, riêng Hạo nghĩ vậy
Theo góc nhìn của Lăng Thanh Sương, cô vừa tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, điều này làm cô rất bối rối, đã vậy cái đôi móng vuốt không thành thật của hắn lại đang tác quái dưới thân nàng, kích thích khoái cảm, xuân tình dạt dào, bí khu ẩm ướt, làm nàng lần nữa động tình.
"Ngươi mau buông ta ra!!" Nếu để như vậy lâu sẽ có chuyện, Lăng Thanh Sương liền trừng mắt nhìn Hạo, trong đôi mắt ấy giờ chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn loạn: Sự giận dữ, xấu hổ, thỏa mãn,.......hay thứ gì khác không thể rõ.
Hạo thấy Lăng Thanh Sương vừa tỉnh dậy lại hơi thất thần, lại nghĩ cô nàng chắc chắn đang sốc lắm nên chỉ biết im lặng, còn Lăng Thanh Sương lại thấy Hạo im lặng phía trước mà tưởng cậu đang hối hận về những việc này, thế là cả hai đều chìm vào im lặng. Rất lâu sau cô nàng kia mới lên tiếng phá vỡ cái không khí im lặng này: "C-cảm ơn ngươi đã cứu ta......bất quá có nhiều cách khác, vậy tại sao ngươi lại xâm phạm ta, nếu không giải thích rõ ràng, ngươi chuẩn bị chịu chết đi" Lăng Thanh Sương dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn Dương Hạo.
Hạo há hốc mồm trước sự ngang ngược của cô nàng Lăng Thanh Sương, cậu cạn lời với câu đe dọa của cô ta, Giải thích rõ ràng nhất là chính nàng ta là người tự động dâng hiến cơ thể mà, lúc này trong lòng Hạo như muốn hét lên kêu oan thấu trời xanh.
"Hah...hah....hah câu đầu nghe được sao câu cuối hơi ám ảnh vậy...." Hạo cười khổ
"Vậy ra ngươi không có gì để giải thích" Rất nhanh bàn tay thon gọn của Lăng Thanh Sương đã đặt sát cổ của cậu, khiến Hạo nín thở tròn mắt giơ hai tay lên trời.
"Này này, là cô tự lao lên đè tôi xuống nhé, muốn kêu ca thì phải là tôi mới đúng chớ!!!....cô xem tối hôm qua cô đã làm gì cơ thể tôi đây này." Ta ngất, cô nàng này có hiểu lý lẽ không trời, cứu người không được trả ơn(Thật ra là được trả rồi) còn bị mất xin nữa, làm con trai thật khổ quá mà, nghĩ tới đây Hạo làm bộ bực tức, ôm eo Lăng Thanh Sương kéo lại vào lòng hung hăng hôn lên đôi môi ướt ái của cô. Bị cậu tâp kích bất ngờ cơ thể cô nàng như bị điện giật, vô tình hòa nhịp theo cậu, hai đầu lưỡi giao nhau, Hạo liên tục đá lưỡi khuấy động bên trong miệng nàng, hai tay hắn không thành thật vuốt ve khắp nơi, khoái cảm trào dâng khiến khu vườn càng thêm ẩm ướt, mùi hương mê người buổi sáng tiết ra.
"Xong rồi đó, ta mới đụng đấy thì thế nào, hôm qua ta lấy zin cô đó giờ muốn sao, muốn giết cứ giết" Hạo biết tuy cô gái trước mặt có vẽ vô hại nhưng thật sự rất nguy hiểm, đặc điểm là dù bị mất phần lớn sức mạnh, nhưng cô nàng lại dễ dàng đẩy hắn xuống như tối hôm qua. nếu bây giờ cô ấy muốn cậu chết, xin lỗi thật sự điều đó là không thể, cậu đang giữ nữa lọ xuân dược cực mạnh mà tối hôm qua lấy từ chỗ tên béo, như vậy chỉ cần cô nàng kia dám làm bậy....., hắc hắc mọi chuyện sau đó thặc thú zị.
"Đương nhiên là muốn ngươi chịu trách nhiệm" Như thể hiện mình là người chiến thắng, Lăng Thanh Sương nở nụ cười rất mê người trêu chọc nhìn Hạo, trái lại cậu thì đứng hình, miệng há to không nói nên lời.
"Đừng mà tôi ơi, cái này là bả đó, đéo phải thính đâu......phải bình tĩnh không khéo là mất đời giai ngay" Hạo trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng ngoài miệng thì cười trừ.
"Cái này!!!...ahaha...haha..."
"Sao vậy!!! ngươi không thích à, chẳng lẽ ta xấu tới vậy sao" Lăng Thanh Sương giả bộ ngây thơ hỏi Hạo
"Làm ơn đừng có hỏi kiểu đó......chết người à" Nói thật, cô nàng Lăng Thanh Sương này không xấu, mà rất xinh đẹp là đằng khác, Mái tóc dài mượt mà màu hạt dẻ, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn làm cân bằng cả khuôn mặt, bờ môi hồng nhuận với đôi mắt đen sâu thẳm như hút hồn người khác. vóng dáng thì khỏi chê ba vòng lồi lõm, bộ ngực mềm mại, vòng eo thon gọn, bờ mông tròn trĩnh, quả là một vưu vật trời sinh khiến bao người phải mơ ước. Hạo mãi mê nhìn ngắm rồi phân tích cô nàng mà không biết nãy giờ mình đang chảy cả nước dãi.
"Vậy sao!! ta đẹp lắm à" Lăng Thanh Sương đặt tay lên ngực, bày ra bộ dáng quyến rũ, phong tình vạn chúng liếc nhìn cậu.
"Ực!! rất đẹp ừm ừm........à mà không đúng!!" Hạo lau nước dãi liên tục gật đầu, song nhận ra mình hơi bị mất hình tượng nên nghiêm túc lại.
"Thế ngươi có muốn ta......hay........không!!" Giọng nói kiều mị cố kéo dài, đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn về Hạo, tuyến phòng thủ cuối cùng bị xuyên phá, 100% chí mạng khiến Hạo phải đầu hàng.
"Được rồi, ta chịu thua" Hạo thở ra một hơi, sau đó cúi đầu làm bộ dạng chả quan tâm sự đời, Nhìn khuôn mặt của cậu hiện giờ, Lăng Thanh Sương không nhịn được liền cười lên.
"Hihi như vậy mới tốt.....!!" Cô nàng vuốt đầu Hạo đắc ý.
"Nhưng ta hiện tại còn không lo được cho chính mình, cô đi theo ta để chịu khổ à" Hạo không phải không thích có nữ nhân bên cạnh, quá thích luôn là đằng khác, nhưng hiện tại tình trạng của hắn không cho phép, không tiện lấy thêm rắc rối, huống chi có nữ nhân như yêu tinh này bên người. không biết phải chịu bao nhiêu rắc rối a.
"Mặc kệ, người ta quyết định bám lấy ngươi rồi, bằng không ta sẽ giết............đó" Ta ngất, cô nàng này không phải cái gì cũng dám làm chứ. Hạo toát cả mồ hôi.
Không đợi hắn lên tiếng nàng vũ mị nhìn hắn: "ta hiện tại có việc, bây giờ không thể ở với ngươi, bất quá sau khi hoàn thành xong sẽ chủ động tìm tới ngươi" Nói đoạn đứng lên thay đồ đi ra, nhìn theo bóng nàng Hạo mới nhớ ra.
"Này....!! cô tìm ta bằng cách nào"
"Chuyện đó là........bí mật" Nghe Hạo hỏi, Lăng Thanh Sương nháy mắt trả lời.
"Còn nữa, nếu ta thấy ngươi ve vãn cô gái nào khác.......thì ta cắt rõ chưa" Sau khi rời đi cô nàng đó còn để lại một lời đe dọa khá nhẹ nhàng.
Hạo sau khi nghe xong câu nói của Lăng Thanh Sương liền thì thầm trong lòng: "Ta còn muốn lập hậu cung cơ". Nhưng tiếp theo đó vài giây cái khoảnh khắc cậu chợt nhận ra có cái gì đó sai sai thì.
"Hình như quên cái gì??........á đù là bộ đồ.......cô ta mặc bộ đồ của mình.....WTF!!! không có đồ thế ếu nào ta về nhà được.......này......này!!! này.....!" Do tối qua bộ đồ của Lăng Thanh Sương bị rách hết cả nên cô nàng bây giờ đành mặc đại đồ của Hạo rồi đi mất, khuôn mặt cậu lúc này rất tức cười khi phải giải quyết cái thân thể đang trần như nhộng của mình.
"Thiệt tình, gặp nữ nhân là gặp rắc rối hazzz" Lại một lần nữa Hạo thở dài.
Sau khi chật vật với thân thể trần chuồng của mình, cuối cùng Hạo cũng thành công trốn về tới nhà bằng cái hộp giấy che đi phần thân dưới của mình. Đang định mở cửa nhà thì hắn bắt gặp ngay một phụ nữ xinh đẹp, cô có vóng dáng khá cao, tuổi khoảng 23, mái tóc đen xỏa dài tới hông, đôi mắt lóng lánh dễ tạo cho ta cái cảm giác nhu tình mềm mại, chỉ thấy hôm nay nàng mặc đồ khá là mát mẻ, chiếc áo thun ngắn tay bó sát người làm nhô lên đôi nhủ phong ngạo nghễ, làn da trắng không tì vết, cái quần đùi bóp chặt làm vểnh lên cái mông no đủ. Cả thân hình bốc lửa đủ khiến cho bất cứ thằng đàn ông đều sẽ trở thành thú vật, à tả vậy thôi chứ thằng nào ngán thở thì mới dám giở trò với nàng ta.
Vân Mộng Kỳ được mọi người biết đến như huyền thoại, từng một mình đánh với một đám dị năng giả gây rối, kết quả hơn trăm thằng bị chỉnh cho vêu mồm, trong đó tên trùm của cả băng thuộc dị năng giả hạng S bị truy nã cũng bị nàng cho đi bán muối ngay lượt đầu tiên, với hung danh như vậy nên hiện tại không thằng nào rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi trêu vào cái bà la sát đó cả, trong suốt hai năm qua nàng luôn chiếu cố tốt cho Hạo, đối với cậu cô ấy không chỉ là một người hàng xóm mà còn là một người chị gái, vì thế nên cậu có chuyện gì cũng thường hay tâm sự với nàng. Và có vẽ cổ vừa mới đi chợ về.
"A.....!!!Chào chị Mộng Kỳ" Sau khi có phần ký ức cũ, Hạo đã quen dần với những thói quen cũng như chào hỏi tự nhiên hơn.
"Tiểu Hạo hả!! có chuyện gì vậy, đồ của cậu đâu mà ở trần ở truồng chạy ra ngoài thế" Vân Mộng Kỳ nhìn Hạo ngạc nhiên.
"À! cái này.....lúc em tắm suối không cẩn thận để nước cuốn đi rồi" Nếu nói là ngủ với gái xong bị gái lấy đồ thì cmn nhục thôi rồi.
Vân Mộng Kỳ nhìn hắn thật lâu rồi mở miệng: "Có phải ở trường, cậu bị bắt nạt không"
"Hả!!!......không không em làm mất thật mà" Hạo cố lẫn tránh ánh mắt của cô nàng, thật ra hoàn cảnh của cậu, Vân Mộng Kỳ đã biết hết từ lâu rồi, cô cũng nhiều lần định tìm cách giải quyết nhưng bị Hạo ngăn lại, cậu vỗn dĩ được cô ấy giúp đỡ nhiều rồi, cậu không muốn phải mắc nợ thêm nữa.
"Cậu có biết mỗi lần nói dối là bàn tay của cậu hơi run lên không hả" Vân Mộng Kỳ hắng giọng.
"ahaha!! chị cứ đùa" Hạo giật mình, không ngờ ngay cả điều đó mà cô nàng này cũng biết, giác quan của nữ nhân đúng là lợi hại.
"Tiểu Hạo lát nữa thay đồ, rồi cậu qua đây ăn cơm với chị, phải kể thật hết cho chị mọi chuyện....nghe chưa!" Vân Mộng Kỳ nhẹ nhàng nói với cậu với biểu cảm lo lắng giống như chị gái đang quan tâm em trai vậy. Không hiểu sao Hạo trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
"T-tất nhiên rồi! đồ ăn chị Mộng Kỳ nấu, ai có phúc lắm mới được nếm thử a" Hạo đánh trống lảng qua một bên, nịnh nọt lấy lòng.
"Hừm....!!! cậu học thói nịnh nọt từ bao giờ thế, cơ mà vẫn phải kể hết cho chị......" Nàng ném cho cậu cái nhìn quyến rũ, xong quay lưng lắc nhẹ cái mông mở cửa vào nhà.
Hạo thấy vậy cũng mở cửa bước vào nhà của mình, thu vào mắt cậu là một căn phòng khá gọn gàng ngăn nắp, nhìn từng cái đồ dùng cũ nát trong nhà thì biết, mấy năm qua tên Hạo cũ đã sống khó khăn đến cỡ nào, thương cảm một lúc Hạo bước thẳng vào trong nhà tắm mở nước, ngước đầu lên nhắm mắt dưỡng thần, từng dòng nước xối vào cậu cũng như những suy nghĩ trôi qua trong đầu, từng là một kẻ thất nghiệp phải sống trong thế giới ngầm sau đó mất mạng lại được qua thế giới này, dung hợp với linh hồn của thân xác tên Bắc Cung Hạo, mang trên vai những nuối tiếc cũng như thù hận còn xót lại, ngẫu nhiên gặp gỡ dược Lăng Thanh Sương, lại có duyên và chịu ơn với Vân Mộng Kỳ.
Bắc Cung Hạo kẻ yếu đuối phế vật luôn bị người ta ăn hiếp ngày xưa đã chết rồi, Lăng Thanh Trúc, ta sẽ cho cô thấy chuyện ngu ngốc nhất trong cuộc đời cô là từ hôn với tôi. Đôi mắt hắn mở ra trên khuôn mạnh lạnh lùng với sự quyết tâm mãnh liệt.
"Thôi!!! tắm cái đã rồi đi ăn cơm của mỹ nhân nào!!!" Hạo khôi phục lại vẽ mặt bình thường, sau đó tắm gội sạch sẽ thay đồ xong xuôi hết, liền đi qua nhà Vân Mộng Kỳ.