Chương 97: Ngươi là tên mập mạp chết bầm (1)

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Bàn tổng..."

"Hạ lão sư, vị này chính là chúng ta..."

Cao Nhân và Lão Thất gần như cùng lúc mở miệng, chẳng qua, Cao Nhân thì nói chuyện với tên mập mạp đầu trọc, mà Lão Thất lại nói chuyện với Hạ Chí, hiển nhiên Cao Nhân muốn giải thích với tên mập mạp một chút, mà Lão Thất lại chuẩn bị giới thiệu mập mạp với Hạ Chí. Hắn ta hy vọng Hạ Chí có thể nói năng khách khí một chút. Trên thực tế, nếu không phải sáng hôm ấy mấy người Lão Thất đã từng chịu thiệt thòi, bọn hắn sớm đã trực tiếp mắng lên, thậm chí là lao vào đánh nhau.

Mập mạp đầu trọc khoát tay, Cao Nhân và Lão Thất đồng thời câm miệng, không thể không nói, thời khắc này mập mạp đầu trọc rất có khí thế và phong phạm của lão đại, chỉ cần tùy ý làm ra một thủ thế là có thể khiến người khác câm miệng.

"Ta vẫn cảm thấy mập là một loại phúc khí, cho nên khi còn bé, ta cũng không ngại người khác gọi ta là bàn tử. Trên thực tế, ta thích người khác gọi ta là bàn tử. Nhưng từ khi ta mười tám tuổi, đã không còn người nào gọi ta là bàn tử nữa, có người gọi ta là Bàn ca, cũng có người gọi ta là Bàn gia, cũng có người gọi ta là Bàn tổng." Mập mạp đầu trọc nhìn Hạ Chí, trong giọng nói hờ hững lại có thêm một loại khí thế cao cao tại thượng. Hắn ta nói đến đây còn dừng lại một chút, dường như muốn tạo bầu không khí, sau đó, hắn ta mới tiếp tục mở miệng, "Thế nhưng..."

Thế nhưng, hắn ta mới vừa nói hai chữ này, lại đột nhiên bị ngắt lời.

"Thế nhưng ngươi là tử bàn tử (mập mạp chết bầm)." Hạ Chí hơi không kiên nhẫn ngắt lời bàn tử, "Ngươi muốn nói thế nhưng không có ai gọi ngươi là bàn tử sao? Ngươi muốn nói đã nhiều năm như vậy, ta là người đầu tiên gọi ngươi là tử bàn tử sao? Được rồi, tử bàn tử, chớ bày ra uy phong không đáng một đồng của ngươi trước mặt ta, hiện tại ta còn bận hẹn hò, không rảnh nói nhảm với ngươi!"

Trong lúc sắc mặt bàn tử trở nên rất khó coi, Hạ Chí lại càng có phản ứng kinh người hơn, đột nhiên hắn vươn tay túm lấy áo bàn tử, sau đó dụng lực kéo một cái, trực tiếp kéo bàn tử tới trước mặt hắn.

"Người khác gọi ngươi là bàn tử không phải chỉ vì ngươi béo, mà còn vì ngươi họ Bàng, nhưng người khác nghĩ ngươi họ Bàng trong bàng nhiên đại vật (quái vật khổng lồ), nhưng ta biết, ngươi là Bàng trong bàng môn tả đạo!" Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhưng giọng nói của hắn lại chỉ có bàn tử mới có thể nghe được, "Cao Nhân bị các ngươi gài bẫy mấy ngàn vạn, chuyện này không liên quan gì tới ta, ta không có hứng thú đi truy cứu, nhưng từ hôm nay trở đi, hắn ta là lão sư của trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta, nếu các ngươi còn tìm hắn ta để gây sự, ta sẽ để Bàng môn các ngươi hoàn toàn biến mất!"

"Ngươi… ngươi là ai?" Mới vừa bắt đầu bàn tử còn phẫn nộ, nhưng lúc này, vẻ mặt hắn ta lại kinh hãi dị thường.

"Loại tiểu nhân vật như ngươi không có tư cách biết ta là ai!" Giọng nói của Hạ Chí lạnh như băng, "Hiện tại, cút cho ta!"

Chữ cút vừa ra, Hạ Chí đã vươn tay tới, thân thể khổng lồ của bàn tử bay thẳng ra sau vài mét, cuối cùng ngửa mặt té trên mặt đất.

Bốn phía truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc, mà mấy cảnh sát cũng phát hiện tình trạng bên này, vô thức bắt đầu chạy tới bên này. Đám cảnh sát đã được chứng kiến đủ loại biểu hiện không theo lẽ thường của Hạ Chí trên sân thượng lúc nãy, mà lúc này bọn hắn phát hiện, Hạ Chí đã lại nổi lên xung đột với tên mập mạp đầu trọc, trong lòng bọn hắn không nhịn được mắng chửi, đến cùng đây có phải lão sư không vậy? Lúc trên sân thượng thì đánh học sinh mấy bạt tai, xuống dưới lại đánh nhau với một tên bàn tử, có lão sư nào thích bạo lực như vậy sao?

"Chờ đã, tên mập mạp kia nhìn thật quen mắt..." Một cảnh sát đột nhiên gọi đồng bạn lại.

"ĐM, đây không phải Lão Thất sao? Lão Thất bên cạnh Bàn gia, mà tên bàn tử kia..." Một cảnh sát khác cũng nhìn ra.

"Đó chính là Bàn gia, lão sư này muốn nghịch thiên, ngay cả Bàn gia cũng dám đánh..." Cảnh sát ở phía trước muốn vùng lên.

Thân là cảnh sát, bọn họ càng hiểu rõ đám người lăn lộn trong khu vực màu xám, cái gọi là khu vực màu xám, có đôi khi còn không thể phân rõ giới hạn hơn cả khu vực màu đen. Nói trắng ra, khu vực bị cảnh sát tìm được chứng cứ bắt lại là khu vực màu đen, mà không bị bắt, đó chính là khu vực màu xám. Vị Bàn gia này chính là danh nhân trong khu vực màu xám, người đắc tội với hắn ta thường sẽ không có kết cục tốt. Mà Bàn gia đã sớm là đối tượng được cảnh sát quan tâm trọng điểm, cho nên hai cảnh sát này đều có thể nhận ra hắn ta.

Cách đó không xa, Thu Đồng lại bị chọc tức, đây là hạng người gì vậy, lại bắt đầu gây chuyện!

Cao Nhân thì trợn tròn mắt, hắn ta cũng đã được nghe nhiều chuyện về vị Bàn tổng này, người khác nói chuyện với hắn ta nếu không khách khí chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Hiện tại, vậy mà Hạ lão sư này lại có thể trực tiếp túm cổ áo Bàn tổng sau đó ném Bàn tổng xuống đất?

"Bàn ca!" Trong lòng Lão Thất lại một lần nữa cảm thấy có ngàn vạn thớt thảo nê mã giẫm qua, lúc sáng tên khốn kiếp này đã chơi bọn hắn một vố ở cửa trường học, hiện tại thậm chí ngay cả Bàn ca hắn cũng dám ném, có phải thằng này định tìm chết không?

Được Lão Thất nâng đỡ, mập mạp đầu trọc có chút chật vật đứng dậy, mà bất luận là Cao Nhân hay là Lão Thất hay mấy người cảnh sát đã nhận ra Bàn gia, đều cảm thấy chắc chắn chuyện kế tiếp sẽ có chút không ổn. Mà Thu Đồng cũng không quá rõ bàn tử là ai, lúc này lại không quá lo lắng, bởi vì nàng chưa từng thấy tên gia hỏa Hạ Chí này bị thua thiệt bao giờ.

Rốt cục bàn tử cũng có thể đứng thẳng người, sau đó đẩy Lão Thất ra, bầu không khí bốn phía thoáng chốc đã trở nên quỷ dị, có chút an tĩnh, không ít người đều đang nhìn bàn tử, chờ đợi phản ứng của hắn ta.