Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Cao Nhân khẽ thở dài, thấy nhi tử như vậy, hắn ta có chút thất vọng, nhưng ít nhiều gì cũng có một chút an ủi. Chí ít, nhi tử còn biết để ý tới người phụ thân là hắn ta, hắn ta cũng không trông mong Cao Tuấn có thể lập tức thoát thai hoán cốt, nhưng chí ít, hiện tại hắn ta đã thật sự nhìn thấy hy vọng.
"Tốt rồi, đi thôi, hai người các ngươi có chuyện gì đợi sau này từ từ nói, hiện tại theo chúng ta quay về trường học đi. Ta bề bộn nhiều việc, còn phải hẹn hò đây." Hạ Chí hơi không kiên nhẫn nói một câu, sau đó nhìn về phía Thu Đồng, tươi cười xán lạn: "Thân yêu, buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm đây?"
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó không để ý đến hắn nữa, gia hỏa này tuy vẫn thần kinh, nhưng từ biểu hiện tới kết quả chuyện vừa rồi, thật không có gì để xoi mói. Thu Đồng cũng không muốn khiến Hạ Chí khó chịu ngay trước mặt mọi người, cho nên nàng cũng sẽ không phủ nhận cái gọi là hẹn hò ngay trước mặt mọi người.
"Cao tiên sinh, ừm, phải gọi là Cao lão sư, hiện tại các ngươi theo chúng ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật đi. Hôm nay là thứ sáu, thời gian không nhiều lắm, chúng ta còn cần thực hiện một số thủ tục liên quan." Thu Đồng nhìn Cao Nhân, mở miệng nói, giọng nói của nàng lúc này có thể tính là ôn hoà, không có vẻ lạnh băng như bình thường.
Mà sau khi nàng nói câu thời gian không nhiều lắm này, lại khiến người khác vô thức cho rằng, băng sơn mỹ nữ này thật sự muốn đi hẹn hò với Hạ Chí.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí và Thu Đồng sóng vai đi ở phía trước, Cao Nhân Cao Tuấn theo sát phía sau, sau đó là chuyên gia đàm phán và đám cảnh sát, một nhóm người cùng đi ra khỏi tòa nhà nội trú. Vốn dĩ dựa theo tình huống bình thường, hơn phân nửa phụ tử Cao Nhân Cao Tuấn còn phải tới cục cảnh sát một chuyến, chẳng qua, có lẽ là vì chuyện này được giải quyết tương đối thuận lợi, bên phía cảnh sát cũng vui vẻ nhìn thấy kết quả này, cuối cùng cảnh sát cũng không ngăn cản, để bốn người rời khỏi.
"Hạ lão sư, biểu hiện của ngươi mới vừa rồi thật khiến người sợ hãi thán phục, nếu ngươi đi làm chuyên gia đàm phán, nhất định sẽ càng xuất sắc hơn ta..." Lúc này, chuyên gia đàm phán kia lại chủ động chào hỏi Hạ Chí.
Mặc dù thoạt nhìn, hành động vừa rồi của Hạ Chí đa số đều là ý muốn nhất thời, càng giống như thần lai chi bút, nhưng chuyên gia đàm phán này lại có cảm giác, từ đầu đến cuối, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của Hạ Chí, cũng chính vì vậy, chuyên gia đàm phán rất ngưỡng mộ Hạ Chí.
"Yên tâm, ta sẽ không cướp chén cơm của ngươi." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời.
Chuyên gia đàm phán ngẩn ngơ, hiển nhiên không thích ứng với phương thức nói chuyện này của Hạ Chí, hắn ta hơi chần chờ một chút, ngược lại cũng kịp phản ứng: "Hạ lão sư, không biết ngươi có thể lưu lại phương thức liên lạc cho ta không, sau này có lẽ..."
"Phương thức liên lạc với ta chính là bạn gái ta, tìm nàng là được rồi." Hạ Chí nhanh chóng tiếp lời, sau đó lại mỉm cười với Thu Đồng: "Đồng Đồng, bên kia còn có chút phiền toái nhỏ, ta đi giải quyết một chút."
Nói xong Hạ Chí lại đi về phía đoàn người, ở nơi này có mấy bóng người quen thuộc, lại chính là đám người Lão Thất đã tới trường học lúc sáng. Nhưng lần này, Lão Thất không còn dẫn đầu, hắn ta đang đứng phía sau một tên đầu trọc mập mạp.
Hành động của Hạ Chí đương nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của Cao Nhân, mà một giây sau, Cao Nhân cũng nhìn thấy tên đầu trọc mập mạp kia, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, cũng vội vàng đi tới.
"Tên khốn nạn này!" Lúc này Thu Đồng lại thầm mắng Hạ Chí, vô duyên vô cớ trở thành bạn gái hắn cũng thôi đi, hiện tại vậy mà hắn còn biến nàng thành phương thức liên lạc với hắn, tên hỗn đản này không thể đi mua một chiếc điện thoại sao?
Mắng thì mắng, Thu Đồng vẫn trao đổi phương thức liên lạc với vị chuyên gia đàm phán kia. Thu Đồng vừa trở về nước, ở thành phố Thanh Cảng, nàng cũng quen biết không nhiều, mà có thể làm quen với một chuyên gia đàm phán cũng không có ảnh hưởng xấu gì với nàng.
"Thu Đồng tiểu thư, ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi." Chuyên gia đàm phán rất nhanh đã rời đi, mà Thu Đồng lại cũng nhìn thấy Hạ Chí đi tới trước mặt tên mập mạp đầu trọc, lông mày hơi nhíu lại, bởi vì nàng cũng nhìn thấy mấy người Lão Thất.
Hiển nhiên, chuyện Cao Nhân muốn nhảy lầu ở chỗ này, không chỉ cảnh sát nhận được tin tức, mà chủ nợ của Cao Nhân cũng nhận được tin tức, mà giờ khắc này, bọn hắn đang đứng ở nơi đó chờ đợi. Mà sở dĩ bọn hắn không có hành động, chỉ vì cảnh sát còn đang ở đây.
"Hạ lão sư, thật xin lỗi, ta vốn muốn dành thời gian nói cho ngươi biết, ta còn thiếu người ta không ít tiền, có thể sẽ mang đến phiền phức cho trường học..." Cao Nhân đã đuổi theo Hạ Chí, nói nhanh.
"Không sao, chuyện nhỏ, ta lập tức giải quyết." Hạ Chí hời hợt nói.
"Hạ lão sư, ta thiếu mấy người bọn hắn mấy ức..." Cao Nhân không nhịn được nói.
"Ừm, ta sẽ thương lượng thật tốt với bọn họ một chút." Hạ Chí vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ như cũ, dường như đã biết trước chuyện này.
Cao Tuấn bên cạnh còn có chút ngu si, phụ thân hắn ta còn thiếu người khác mấy ức? Trước đó hắn ta còn cảm thấy phụ thân không làm lão sư còn có thể đông sơn tái khởi, nhưng hiện tại, cho dù hắn ta có ngu thật cũng biết chuyện không đơn giản như vậy.
"Bàn ca, đây chính là giáo viên thể dục ta đã nói với ngài..." Bên kia, Lão Thất đang nhỏ giọng giới thiệu với mập mạp đầu trọc, hiển nhiên hắn ta cũng thấy Hạ Chí.
Chỉ là, Lão Thất còn chưa nói hết lời, Hạ Chí đã mở miệng.
"Mập mạp chết bầm, ngươi tới là muốn đòi tiền?" Hạ Chí lười biếng hỏi một câu, Lão Thất còn chưa nói hết lời thiếu chút nữa bị nghẹn chết, mà Cao Nhân cũng lập tức dở khóc dở cười, đây chính là thương lượng thật tốt mà ngươi nói sao?