Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Còn có thể từ đâu tới, không phải trường trung học phổ thông Minh Nhật sao!" Một cảnh sát khác tiếp lời.
"Chẳng trách lại hiếm thấy như thế, đoán chừng trường học nát này chẳng có một giáo viên giỏi nào!" Lại một cảnh sát tiếp lời.
Thu Đồng quay đầu nhìn về phía mấy cảnh sát, trong lòng có chút tức giận, nàng biết thanh danh của trường trung học phổ thông Minh Nhật rất không tốt, nhưng thân là hiệu trưởng, bị mấy cảnh sát xỉ nhục ngay trước mặt như vậy, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng không cách nào phản bác, ai bảo biểu hiện của Hạ Chí thực sự hiếm thấy như vậy đây.
"Hạ Chí, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi cố gắng một chút, giải quyết chuyện này thật đẹp cho ta!" Trong lòng Thu Đồng thầm cắn răng, hiện tại nàng thật sự mong đợi Hạ Chí đến đánh mặt mấy tên cảnh sát hung hăng vênh váo này.
Mà lúc này những người khác lại rất lo lắng, bọn hắn lo lắng Cao Tuấn trong cơn giận dữ sẽ nhảy xuống, tuy nói vậy, bọn hắn có thể trực tiếp bắt tên lão sư hiếm thấy là Hạ Chí này lại, nhưng bọn hắn vẫn phải chịu trách nhiệm như trước.
"Họ Hạ, lão tử có thù oán gì với ngươi?" Nhưng Cao Tuấn lại không nhảy xuống, mà chỉ khàn giọng rống to, "Vì sao ngươi luôn muốn làm khó lão tử?"
"Bốp!" Hạ Chí lại tát một bạt tai lên mặt Cao Tuấn, "Dựa vào loại củi mục như ngươi, không xứng có thù oán với ta!"
Giọng nói trở nên lạnh hơn, Hạ Chí nhìn chằm chằm Cao Tuấn: "Không phải ngươi muốn nhảy lầu sao? Nếu ngươi dám nhảy xuống thật, ta còn sẽ cảm thấy ngươi có vài phần bản lĩnh, chí ít ngươi còn có dũng khí nhảy lầu!"
Cao Tuấn có chút thẹn quá hóa giận: "Ngươi thật cho rằng ta không dám nhảy có đúng không?"
"Không sai, đúng là ngươi không dám nhảy, bởi vì ngươi vốn là một tên củi mục ngay cả nhảy lầu cũng không dám!" Hạ Chí cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên hắn đưa tay ra, túm lấy cổ áo Cao Tuấn. Lúc hắn đưa tay tới, bốn phía lập tức truyền đến tiếng kinh hô, bởi vì bọn họ đều thấy hơn phân nửa thân thể Cao Tuấn đã vươn ra ngoài.
"Muốn nhảy lầu đúng không? Nhảy đi, có muốn ta đẩy một tay giúp ngươi không?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn đã vô thức nhắm mắt, "Ngươi ngay cả mở mắt nhìn ta cũng không dám, ở chỗ này giả trang muốn nhảy lầu cái gì?"
Tay vừa kéo lại, Hạ Chí lại để Cao Tuấn ngồi thẳng trên lan can, sau đó hắn buông tay ra: "Hiện tại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, muốn nhảy thì lập tức nhảy xuống cho ta, không dám nhảy, tự mình bước xuống cho ta!"
Trong mắt Cao Tuấn mơ hồ có một tia hoảng hốt, lại có một chút tức giận, hắn ta căm tức nhìn Hạ Chí, muốn mở miệng mắng người, nhưng cuối cùng hắn ta lại nhịn xuống, có lẽ là vì đau đớn truyền tới từ gò má sưng vù nhắc nhở hắn ta. Hiện tại hắn ta xem như đã hiểu rõ, nếu hắn ta thật sự nhảy xuống, Hạ Chí nhất định sẽ không kéo hắn ta lại!
"Ngươi muốn ta nhảy, ta lại càng không nhảy!" Đột nhiên Cao Tuấn rống lên một tiếng với Hạ Chí, sau đó, hắn theo lan can nhảy xuống, dĩ nhiên không phải nhảy xuống tầng, mà là nhảy trở về tầng thượng.
"Làm rất tốt!" Thu Đồng không nhịn được nhỏ giọng khen ngợi Hạ Chí, tuy tên hỗn đản này làm việc thần kinh, nhưng hiện tại nàng không thể không thừa nhận, có thể khiến Cao Tuấn chủ động từ bỏ việc nhảy lầu, Hạ Chí làm được thật sự xinh đẹp, đặc biệt là vừa rồi đã có mấy cảnh sát khinh bỉ trường trung học phổ thông Minh Nhật, khiến Thu Đồng trong lúc nhất thời vô thức coi Hạ Chí thành người một nhà, hiện tại đương nhiên nàng cảm thấy Hạ Chí đang cãi lại giúp nàng.
Có mấy cảnh sát bước nhanh tới, hiển nhiên bọn họ chuẩn bị đưa Cao Tuấn đi, nhưng đang lúc bọn hắn tới gần, đột nhiên Hạ Chí quay đầu, quát lạnh một tiếng với mấy cảnh sát này: "Đứng lại, hiện tại còn chưa tới phiên các ngươi!"
Mấy cảnh sát lập tức nổi giận, tên khốn kiếp này cho rằng mình là ai? Ngươi chỉ là một lão sư mà thôi, ở nơi này ngươi tự kiêu cái gì?
"Chờ đã." Vào lúc này, chuyên gia đàm phán lại lên tiếng, "Các ngươi về trước đi."
Trước đó, thật ra nơi này vẫn do chuyên gia đàm phán làm chủ, cho nên vừa nghe thấy chuyên gia đàm phán nói như vậy, mấy cảnh sát vẫn dừng bước.
"Hạ lão sư, ngươi tiếp tục." Chuyên gia đàm phán là một người trung niên bốn mươi mấy tuổi, vừa mới bắt đầu hắn ta cũng cho rằng Hạ Chí đang xằng bậy, nhưng bây giờ, hắn ta lại mơ hồ phát hiện dường như chuyện không đơn giản như vậy. Thân là một chuyên gia đàm phán, hắn ta không cảm thấy tất cả những chuyện mới phát sinh vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên, hắn ta càng muốn tin tưởng, thật ra hết thảy những chuyện này đều nằm trong tầm khống chế của Hạ Chí.
"Cao Tuấn, ta vốn không quan tâm tới sự sống chết của ngươi, ngươi muốn nhảy hay không muốn nhảy đều không liên quan gì với ta." Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn, "Ta còn chưa từng thấy người nào củi mục như ngươi. Thế nào? Ngươi cảm thấy ta nên đuổi ngươi sao? Nếu ta đuổi ngươi rồi, ngươi có thể an ủi mình, cho dù phụ thân ngươi không phá sản, ngươi cũng không chiếm được bất kỳ di sản gì. Cho nên bây giờ chuyện thành như vậy, ngươi vẫn không có tổn thất gì, đúng không?"
Nghe được những lời này, ngay cả Cao Nhân cách đó không xa cũng đưa mắt nhìn tới, mà vẻ mặt như tro tàn của Cao Nhân dường như cũng thêm một chút sức sống.
"Ngươi cố ý không đuổi ta, đúng không?" Cao Tuấn rống lên với Hạ Chí, "Ngươi muốn ta thừa nhận loại thống khổ khi mất đi hết thảy, tên khốn kiếp ngươi vốn muốn làm khó ta!"
Bốp!
Hạ Chí lại tát một bạt tai, trực tiếp tát Cao Tuấn ngã xuống đất.
"Mất đi tất cả? Loại củi mục không biết xấu hổ như ngươi thì nói cái gì mà mất đi tất cả?" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Cao Tuấn ngã trên mặt đất, "Từ lúc mới bắt đầu ngươi đã không có gì, ngươi không có gì để mất, người mất đi hết thảy chân chính không phải ngươi, là phụ thân Cao Nhân của ngươi!"
Khẽ cong eo, nhấc Cao Tuấn đang nằm trên mặt đất lên, Hạ Chí lạnh giọng tiếp tục nói: "Ngươi muốn biết nguyên nhân thực sự khiến phụ thân ngươi nhảy lầu là gì không?"