Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Thu Đồng nhìn số tiền trong tài khoản cổ phiếu của mình, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin, không phải nàng đã nhìn lầm rồi chứ?
Nhưng nhìn kỹ lại hết lần này tới lần khác, cuối cùng Thu Đồng vẫn xác định, nàng thực sự không nhìn lầm, con số trong tài khoản của nàng còn nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của nàng.
Mấy năm trước Thu Đồng đã bắt đầu đầu tư cổ phiếu, nhưng nàng vẫn luôn theo lộ tuyến đầu tư lâu dài, vì thế trên cơ bản nàng không có thói quen kiểm tra cổ phiếu hằng ngày. Trước đây cùng lắm cũng chỉ mỗi cuối tuần nàng mới kiểm tra một lần, có đôi khi thậm chí là một tháng nàng mới kiểm tra một lần. Còn lần này, vì gia gia đã qua đời, đã gần hai tháng nàng không quan tâm tới tình huống của cổ phiếu.
Mấy ngày nay mặc dù nàng phát hiện trường học rất thiếu tiền, nhưng nàng vẫn không quan tâm cổ phiếu, cũng không phải nàng quên mất, mà là nàng biết tiền trong tài khoản cổ phiếu của mình cũng không nhiều, vốn không thể giải quyết vấn đề của trường học, cho nên nàng dứt khoát chẳng muốn đi xem. Nhưng bây giờ, nhìn chữ số khiến nàng khó có thể tin kia, nàng phát hiện, tiền trong tài khoản này lại có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp của nàng.
Thu Đồng vẫn chỉ dùng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư cổ phiếu, mà mấy năm nay, thông qua đầu tư cổ phiếu, mặc dù nàng cũng kiếm được một chút tiền nhưng cũng không nhiều. Mấy tháng trước nàng nhìn thấy một vài cổ phiếu rất có tiềm lực, sau đó ném sạch năm mươi vạn tiền vốn vào. Mà vào lần đầu tiên nàng kiểm tra tài khoản, phát hiện tiền vốn đã tăng lên một trăm vạn, dựa theo phán đoán của nàng, mấy cổ phiếu này còn có không gian tăng trưởng. Chẳng qua nàng vẫn cho rằng, chỉ mới mấy ngày như vậy, cho dù cổ phiếu có tăng lên, đoán chừng hiện tại tổng cộng cũng chỉ chừng hai trăm vạn. Mà chút tiền ấy căn bản không cách nào giải quyết vấn đề tài chính của trường trung học phổ thông Minh Nhật. Vì vậy nàng dứt khoát chẳng thèm quan tâm nó nữa, bởi nàng còn cần suy nghĩ biện pháp khác để gom góp tiền, không nên lãng phí tinh lực vào cổ phiếu.
"Chuyện này thật vô lý, mấy cổ phiếu này không lý nào lại tăng thành như vậy." Thu Đồng bắt đầu xem tình huống mấy cổ phiếu mình mua, thật ra nàng chỉ mua tổng cộng ba cổ phiếu, mà nàng lập tức ngạc nhiên phát hiện, trong gần hai tháng này, mấy cổ phiếu nàng mua có biểu hiện tương đối thần kỳ, bất luận thị trường tăng hay giảm, mấy cổ phiếu này vẫn luôn một đường bạo tăng, trong vòng hơn một tháng, những cổ phiếu này đã tăng hơn ba mươi lần!
Tốc độ tăng trưởng đáng sợ này cũng khiến lúc đầu nàng vốn chỉ có một trăm vạn tiền vốn, nay lại có thể tăng tới chừng 2000 vạn, tuy Thu Đồng không phải người chưa nhìn thấy tiền, đối với nàng, khoản tiền này cũng không tính là quá nhiều, nhưng vào thời khắc mấu chốt như vậy lại xuất hiện 2000 vạn tiền mặt, đủ để nàng thở ra một hơi, nàng không chỉ có thể trả hết khoản nợ 1000 vạn ở ngân hàng, còn có thể thừa một khoản tiền để duy trì việc vận chuyển của trường học. Đương nhiên khoản tiền này cũng có thể giúp nàng có nhiều thời gian để gom góp tiền vốn hơn.
"Mấy cổ phiếu này tăng đến quá không bình thường." Thu Đồng thầm nói, vào mấy tháng trước, nàng rất xem trọng mấy cổ phiếu này, vì dưới cái nhìn của nàng, rõ ràng lúc ấy giá trị của mấy công ty này đã bị đánh giá thấp. Nhưng hiện tại, giá trị cổ phần của mấy công ty này đã vượt xa so với giá trị ban đầu.
Xem ra nàng nên bán cổ phiếu đi.
Thu Đồng không suy nghĩ nhiều, quyết định bán với giá cao, tuy những cổ phiếu này đã tăng hơn một tháng, nhưng nàng cảm thấy chẳng mấy chốc những cổ phiếu này sẽ giảm xuống, hiện tại còn giữ cổ phiếu, nguy hiểm rất cao.
"Chờ đã, dường như ý của tên khốn kia đúng là để mình bán cổ phiếu đi?" Đột nhiên Thu Đồng nhớ tới những lời Hạ Chí đã nói với mình trước khi rời đi, gì mà lúc nên xuất thủ thì phải xuất thủ, không phải là để nàng bán cổ phiếu đi sao?
Thu Đồng đang chuẩn bị bán cổ phiếu đi, trong một khoảnh khắc, chợt nàng loại bỏ suy nghĩ này, không bán cổ phiếu nữa, bởi nàng hơi không muốn làm theo lời của Hạ Chí. Nhưng nàng cũng chỉ hơi chần chờ một chút như vậy, rất nhanh, nàng vẫn quyết định tin tưởng phán đoán của mình, bán hết cổ phiếu đi.
Sau khi bán ra tất cả cổ phiếu, Thu Đồng cũng không tiếp tục mua cổ phiếu khác, nàng cảm thấy cổ phiếu hơi không được bình thường, mà đồng thời, càng khiến nàng khó hiểu là chẳng lẽ Hạ Chí là người không gì không biết thật sao?
Không thể nào, không thể nào là không gì không biết.
Thu Đồng không tin trên thế giới này thực sự có người không gì không biết, Hạ Chí cũng không thể làm được tới mức không gì không biết, hắn tối đa cũng chỉ biết càng nhiều chuyện hơn người khác một chút mà thôi. Có lẽ chỉ vì lúc trước hắn đã điều tra rất cặn kẽ, rất rất cặn kẽ.
Chỉ có điều, cứ như vậy, vấn đề lại quay về lúc ban đầu, chỉ là một giáo viên thể dục mà thôi, cần phải điều tra cặn kẽ như vậy sao? Lời giải thích duy nhất là hắn tới nơi này không chỉ đơn giản là làm giáo viên thể dục. Như vậy, rốt cục hắn tới làm gì?
Lúc này, bảo vệ nơi cửa trường học nhìn một tên khất cái què đang đi về phía trường học, trong lòng cũng có nghi vấn tương tự, tên khất cái này tới đây làm gì vậy? Làm ăn mày lại làm đến cả trường học?
Mắt thấy tên khất cái què muốn đi vào cửa lớn, bảo vệ cửa vội vàng đi tới, muốn ngăn cản tên khất cái này.
"Ôi, vị đại thúc này..." Bảo vệ cửa cũng không lớn tuổi lắm, chỉ chừng hơn hai mươi, thái độ của hắn ta đối với tên khất cái què này cũng có thể tính là khách khí, chẳng qua, hắn ta còn chưa dứt lời đã nghe được một giọng nói khàn khàn.
"Ta tên người què." Giọng nói đến từ tên khất cái, mà đến hiện tại, thậm chí bảo vệ cửa còn chưa nhìn thấy dáng dấp của tên khất cái, bởi mái tóc tán loạn và râu ria đầy mặt đã che phủ gương mặt của hắn ta.