Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Không, không nên..." Đột nhiên Đới Siêu kêu lên, hấp dẫn lực chú ý của Thu Đồng.
Chỉ thấy hai mắt Đới Siêu đỏ bừng nhìn chằm chằm màn hình, một bộ điên cuồng: "Không, nhanh tăng lại đi, nhanh mẹ nó tăng lại cho ta..."
"Đừng hô như gặp quỷ, cổ phiếu của ngươi sẽ không tăng trở lại." Vào lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí lại vang lên.
Thu Đồng lập tức ngẩn ra, rốt cục nàng cũng xác định, Hạ Chí không phải vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện cổ phiếu, xem ra cổ phiếu của Đới Siêu thật sự đã xảy ra vấn đề lớn.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Đới Siêu bỗng ngẩng đầu, rống lên với Hạ Chí, "Nhất định sẽ tăng, nhất định sẽ tăng lại..."
"Cúi đầu xem một chút đi, đã giảm chạm sàn." Hạ Chí không chút hoang mang ngắt lời Đới Siêu.
Đới Siêu vô thức cúi đầu, sau đó, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
"Không, không thể nào, sẽ không như vậy..." Đới Siêu tự lẩm bẩm, "Không thể nào xuất hiện tình huống như vậy, nên tăng kịch trần, nên là kịch trần..."
"Ngươi còn chưa định chạy trốn sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, "Hoặc là ngươi còn muốn để ta đánh ngươi thêm một trận nữa? Ta cũng không ngại đánh ngươi thêm một trận, chỉ có điều, ta không muốn máu mũi của ngươi làm ô nhiễm nơi này."
Đới Siêu bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí: "Ngươi… ngươi có ý gì?"
"Ngươi tự cho rằng bản thân nhận được tin tức ngầm chính xác, biết rõ cổ phiếu nào sẽ tăng mạnh vào hôm nay, ngươi muốn kiếm một món tiền lớn, cho nên ngươi tham ô một ức của ngân hàng, còn chơi đòn bẩy gấp năm lần, dùng toàn bộ để mua cổ phiếu này. Nhưng hiện tại nó giảm chạm sàn, đủ để ngươi lỗ 5000 vạn, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng trả lại số tiền kia sao?" Hạ Chí nhìn Đới Siêu với ánh mắt cợt nhã, "Loại người như ngươi, vẫn luôn ưa thích coi tiền của ngân hàng thành tiền của mình. Đáng tiếc, trên thực tế, đó cũng không phải tiền của ngươi, hiện tại ngươi muốn bỏ trốn trước khi ngân hàng chưa phát hiện hay muốn tiếp tục đứng đây kêu gào?"
"Ngươi, sao ngươi đều..." Đới Siêu nhìn Hạ Chí với ánh mắt kinh hãi, đây là bí mật chỉ có chính hắn ta mới biết được, sao tên gia hỏa này lại biết?
"Cút!" Đột nhiên Hạ Chí quát lạnh một tiếng, sau đó đạp Đới Siêu một đạp, cả người Đới Siêu trực tiếp bay lên, bay xa mấy mét sau đó mới ngã trên mặt đất.
Cách đó không xa truyền đến vài tiếng kinh hô, Hạ lão sư này thật sự quyết tâm đánh người tới cùng, hắn không sợ bị cảnh sát bắt sao?
Đám lão sư lặng lẽ vây xem cũng không nghe thấy những lời Hạ Chí mới vừa nói với Đới Siêu, dưới cái nhìn của bọn họ, Hạ Chí chỉ đang tàn bạo đánh tình địch mà thôi.
Đới Siêu có chút tốn sức bò từ dưới đất dậy, mặt mũi tràn đầy máu tươi, thoạt nhìn có chút đáng sợ, những lão sư vây xem không khỏi bắt đầu cảm thấy đồng tình với Đới Siêu, không phải chỉ là gia hỏa này cũng thích vị băng sơn mỹ nữ Thu Đồng thôi sao? Cũng không đến mức bị đánh thành như vậy chứ.
"Lúc này hẳn ta nên báo cảnh sát." Trong lòng mọi người đều xuất hiện ý nghĩ này, nếu không báo cảnh sát sợ rằng hắn ta sẽ bị đánh xong đời.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Đới Siêu lại xoay người, lảo đảo nhanh chóng rời đi, mọi người nhất thời ngu ra, này… này là thế nào? Người này bị đánh thảm như vậy, mà lại định bỏ qua như thế? Nếu đổi thành bọn hắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không thể nhẫn nhịn, dù thế nào cũng phải tìm cảnh sát đến chỉnh Hạ Chí một trận mới đúng?
"Sao ngươi hiểu rõ chuyện của Đới Siêu như vậy?" Lúc này Thu Đồng không nhịn được hỏi, thấy Đới Siêu lại có thể thực sự chạy mất, nàng biết rõ, những lời Hạ Chí vừa nói có hơn phân nửa là thật. Vấn đề là vì sao tên hỗn đản này lại như không gì không biết?
"Đồng Đồng thân yêu, nếu như ta nói ta không gì không biết, chắc chắn ngươi sẽ không tin." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Nói nhảm, đương nhiên ta không tin!" Thu Đồng tức giận nói.
"Thế nhưng, ta thật sự là người không gì không biết." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Không nói thì quên đi!" Thu Đồng có chút tức giận, ngay sau đó đột nhiên nàng cảm thấy, dường như hai người đã từng có một đoạn đối thoại tương tự như vậy rồi?
Dừng lại một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Vậy ngươi cứ để tên cầm thú vô sỉ Đới Siêu kia chạy đi như vậy sao?"
Tuy Đới Siêu đã bị Hạ Chí đánh rất thảm, nhưng Thu Đồng vẫn cảm thấy cứ để Đới Siêu chạy mất như vậy thật đúng là hời cho Đới Siêu quá.
"Lại nói tiếp, cuối cùng vẫn có người cảm thấy ta sẽ có lòng tốt mà tha cho bọn hắn một lần, Kim Hùng lúc trước là như vậy, Đới Siêu hiện tại cũng là như thế." Hạ Chí thở dài, "Xem ra gương mặt đẹp trai này của ta rất dễ bị coi thành người tốt. Nhưng vấn đề là, ta thực sự không có lòng tốt như vậy, đặc biệt là tên gia hỏa dám có ý đồ xấu với lão bà tương lai của ta, sao ta có thể chừa đường lui cho hắn ta? Rất nhanh thôi, hắn ta sẽ bị bắt."
Nói đến đây, Hạ Chí lại chuyển lời: "Đúng rồi, Đồng Đồng thân yêu, ngươi cũng nên quan tâm tới cổ phiếu ngươi mua một chút, thời điểm nên xuất thủ thì phải xuất thủ đúng lúc."
"Có ý gì?" Thu Đồng vô thức hỏi.
"Ừm, ta đã tìm được bảo vệ miễn phí, hẳn hắn ta đã tới trường học, ta nên đi xem thử." Hạ Chí lại không trả lời vấn đề của Thu Đồng, nói một câu như lẩm bẩm, sau đó xoay người rời đi.
"Này, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Thu Đồng có chút tức giận mắng lên.
"Thân yêu, ta tin tưởng phán đoán của ngươi." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, nói xong câu đó, toàn bộ thân thể hắn đã biến mất trong tầm mắt Thu Đồng.
Trong lòng Thu Đồng tàn nhẫn mắng tên gia hỏa cố lộng huyền hư Hạ Chí một trận, sau đó, nàng trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, mở phần mềm đầu tư cổ phiếu trên di động. Vừa liếc nhìn, nàng đã có chút ngẩn người.