Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Tên khất cái này nằm thẳng dưới đất, tóc rất dài, không biết bao nhiêu năm rồi chưa cắt, cũng không biết đã bao nhiêu ngày chưa gội, hàng râu quai nón thật dày kia gần như phủ kín cả khuôn mặt hắn ta, khiến người vốn không cách nào nhìn rõ dáng dấp chân chính của hắn ta, cũng không cách nào đoán được tuổi tác chính xác của hắn ta, điều duy nhất có thể xác định chỉ sợ là giới tính của hắn ta.
Không hề nghi ngờ, đây là một nam nhân, hiện tại khí trời ở thành phố Thanh Cảng vẫn tương đối nóng, mà nam nhân này lại mặc bộ đồ rằn ri hơi dày. Thoạt nhìn bộ đồ rằn ri rất cũ kĩ, hẳn hắn ta đã mặc từ rất lâu rồi, nhưng so sánh với mái tóc bộ râu dơ bẩn của hắn ta, bộ quần áo này tuy cũ nát, nhưng lại khá sạch sẽ.
Hạ Chí cứ nhìn chằm chằm tên khất cái kia như vậy, lẳng lặng nhìn chừng một phút đồng hồ, sau đó hắn mới mở miệng thản nhiên nói: "Không cần giả bộ ngủ."
Trong hàng râu quai nón rậm rạp và mái tóc tán loạn, đột nhiên xuất hiện hai cái động nho nhỏ, chính là cặp mắt của tên khất cái này. Con ngươi trong mắt tên khất cái có chút vẩn đục, nhưng trong vẩn đục lại cất giấu một tia sáng kỳ dị.
Tên khất cái nhìn Hạ Chí, một tia sáng trong mắt rất nhanh đã ảm đạm xuống, dường như hơi thất vọng.
"Rất thất vọng sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất bình thản, "Nàng chưa tới."
Tên khất cái lại nhắm hai mắt lại, dường như cái gì cũng không quan tâm.
"Nàng mãi mãi cũng sẽ không tới." Hạ Chí tiếp tục nói, mà mặc dù giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại khó có thể che giấu một tia thương cảm trong đó.
Tên khất cái bỗng mở mắt, nhãn cầu đục ngầu kia đột nhiên trở nên sáng chói.
"Nàng bị sao vậy?" Tên khất cái mở miệng, giọng nói rất khàn, còn có mấy phần tang thương.
"Nàng đã mất." Hạ Chí chậm rãi phun ra bốn chữ, thương cảm trong giọng nói càng thêm rõ ràng.
Tên khất cái bỗng từ dưới đất ngồi dậy, hai tay hắn ta chống mặt đất, mười ngón tay hiện ra rõ ràng, giống như vuốt thép, không, đó chính là vuốt thép, vậy mà hai tay của hắn ta đều là chi giả do kim loại đúc thành!
Mười vuốt thép cắm vào mặt đất, thân thể tên khất cái khẽ run lên, sau đó, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu căm tức nhìn Hạ Chí, dùng giọng nói khàn khàn gầm nhẹ: "Vì sao ngươi không bảo vệ tốt cho nàng?"
"Ngươi có tư cách gì chất vấn ta?" Giọng nói của Hạ Chí chợt trở nên lạnh lẽo, "Ngươi ngay cả dũng khí bảo vệ nàng cũng không có, ngươi chỉ có thể trốn ở chỗ này làm ăn mày, bởi vì ngươi chỉ là một người nhu nhược!"
"Ta không phải người nhu nhược!" Tên khất cái rống lên với Hạ Chí, "Ta chỉ không có năng lực kia, nhưng ngươi có!"
"Câm miệng!" Đột nhiên Hạ Chí quát lạnh một tiếng, trên người chợt tản mát ra sát khí mãnh liệt.
"Ta hiểu." Đột nhiên giọng nói của tên khất cái trở nên trầm thấp hơn, "Thật ra, ngươi càng khó chịu hơn cả ta."
Sát khí trên người Hạ Chí chậm rãi thu lại, hắn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn tên khất cái.
"Tòa thành thị này còn có chuyện gì đáng để ngươi nhớ nhung sao?" Tên khất cái mở miệng hỏi.
"Ở đây có người nàng để ý nhất." Giọng nói của Hạ Chí đã khôi phục bình tĩnh, hiển nhiên từ lâu hắn đã có thể khống chế tâm tình của mình, "Ta cần ngươi làm một việc."
"Có tin đồn nàng có một nữ nhi, ta nghĩ, đây cũng là sự thực?" Tên khất cái hỏi lần nữa: "Nàng mất, nữ nhi nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm, mà ngươi tới đây là vì bảo vệ nữ nhi của nàng, không sai chứ?"
"Ngươi chí ít cũng đúng phân nửa." Hạ Chí chậm rãi nói.
"Ngươi cần ta làm gì?" Tên khất cái không tiếp tục truy vấn, mà đột nhiên dời đi trọng tâm câu chuyện.
"Ta tìm việc cho ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đi thôi, trên đường ta sẽ nói cặn kẽ cho ngươi."
Hạ Chí nói xong câu đó liền xoay người, chậm rãi đi về phía lối ra đường ngầm, mà sau lưng hắn, tên khất cái rất nhanh cũng đứng lên, sau đó khập khễnh theo sau.
Tên khất cái này không chỉ có hai tay là chi giả, ngay cả chân cũng có tật.
Hạ Chí và tên khất cái một trước một sau đi ra khỏi đường ngầm, sau đó hai người đi về phía trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, hiện tại Thu Đồng lại có chút đau đầu.
Trong phòng học lớp sáu khối mười hai, Thu Đồng nhìn một nam sinh: "Ngươi là Dư Hùng?"
Nam sinh này thoạt nhìn rất phổ thông, dung mạo cũng tương đối thanh tú, hắn ta ngồi ở hàng thứ hai sát bên cửa, mà trên tay hắn ta lại cầm một chiếc bút máy. Lúc này, hắn ta đang thuần thục xoay bút máy, đồng thời còn có chút thờ ơ trả lời vấn đề của Thu Đồng: "Ta chính là Dư Hùng."
"Dư Hùng đồng học, tới phòng làm việc của hiệu trưởng với ta một chuyến." Thu Đồng mở miệng, nàng quyết định tới phòng làm việc hỏi rõ đầu đuôi trước, nếu không rõ đầu đuôi lại tùy tiện đuổi Dư Hùng, ngộ nhỡ tạo ra ồn ào gì thì phiền toái.
"Hiệu trưởng, ta không thích tới phòng làm việc của lão sư." Dư Hùng vẫn thuần thục xoay bút máy như cũ, lại trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Thu Đồng.
Thu Đồng ngẩn ra, ngay sau đó nàng liền ý thức được, nơi này là lớp quái thai, mặc dù nàng là hiệu trưởng, nhưng ở nơi này, quyền uy của nàng gần như bằng 0.
"Dư Hùng đồng học, ta có chuyện tương đối quan trọng cần gặp ngươi." Thu Đồng thoáng nhấn mạnh.
"Hiệu trưởng, nơi ta không thích đi nhất chính là phòng làm việc của hiệu trưởng." Dư Hùng lại cự tuyệt yêu cầu của Thu Đồng, "Có việc gì thì cứ nói trong phòng học này, ta tin tưởng mọi người cũng sẽ không ngại."
Phòng học lớp sáu khối mười hai rất an tĩnh, không ai nói gì, mà tràng cảnh này hệt như buổi sáng ngày hôm qua, khác biệt là buổi sáng hôm qua, vai chính là Hạ Chí và Vương Tử Quốc, mà bây giờ, lại là Thu Đồng và Dư Hùng.