Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Không, không thể dùng thử." Hạ Chí lại lắc đầu, "Hiệu trưởng, cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải đồng ý trước, sau đó ta mới đi tìm hắn ta tới đây. Hơn nữa, một khi đến, hắn ta sẽ không đi."
Dừng một chút, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Còn có, hẳn hắn ta sẽ không cần tiền lương, nếu ngươi trả tiền lương cho hắn ta, hắn ta sẽ không ở lại nơi này nữa."
Thu Đồng lập tức cảm thấy khó hiểu, bảo vệ gì mà kỳ quái vậy? Sao nghe có vẻ cũng vui buồn thất thường hệt tên Hạ Chí trước mặt?
Chẳng qua, tên gia hỏa Hạ Chí này vốn không quá bình thường, người hắn ta quen biết cũng không bình thường giống hắn ta, dường như cũng là chuyện thường tình. Vấn đề nằm ở chỗ, bảo vệ như vậy, nàng thực sự dám mời tới sao?
Như vậy, vấn đề hiện tại hiển nhiên là nàng có nên tin tưởng Hạ Chí một lần không?
Trong đầu nhanh chóng nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong 24h vừa rồi, khẽ hít một hơi, rốt cục Thu Đồng cũng quyết định: "Được rồi, ngươi đi tìm người kia đến đây đi, chuyện này ta sẽ giao cho ngươi phụ trách."
Cuối cùng Thu Đồng vẫn quyết định tin tưởng Hạ Chí, tuy nàng còn hoài nghi Hạ Chí tới nơi này là có mục đích gì khác, hơn nữa rất có thể hắn còn lấy nàng làm mục tiêu, nhưng nàng cảm thấy, bất luận gia hỏa này có hiếm thấy cỡ nào khốn nạn cỡ nào, nhưng từ những chuyện đã xảy ra trong 24h vừa qua, cùng lắm thì hắn cũng chỉ có ý đồ bất lương với nàng, không đến mức chân chính hại nàng.
Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, cho dù Hạ Chí và bảo vệ hắn mới tìm đến đều không đáng tin cậy, cùng lắm thì nàng cắn răng đuổi cả Hạ Chí và bảo vệ kia là được rồi, đây cũng không phải chuyện không cách nào vãn hồi gì.
"Đồng Đồng thân yêu, quả nhiên ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất." Hạ Chí cười xán lạn, "Nếu vậy, hiện tại ta ra ngoài một chuyến."
Hạ Chí xoay người chuẩn bị rời khỏi. Mà bảo vệ cửa đang đứng bên cạnh, sắc mặt lại cổ quái vô cùng. Rốt cục hai người này có phải người yêu không? Vì sao lúc thì nói chuyện như cấp trên cấp dưới, lúc lại há mồm ngậm mồm đều thân thiết gọi Đồng Đồng?
"Này, ngươi chờ một chút, chuyện Từ Sâm còn chưa được giải quyết đâu." Thu Đồng vội vã gọi Hạ Chí lại.
"Không phải đã được giải quyết rồi sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Ngươi xem, hắn ta đã đi mất."
Thu Đồng lại nhìn về phía cửa, nhất thời có chút cạn lời, lúc này, đất vàng nơi cổng đã bị dọn sạch triệt để, mà máy đào đang bị lái đi, về phần Từ Sâm, quả thật đã không thấy tăm hơi.
Nhưng vấn đề là, vậy cũng được tính là đã giải quyết xong chuyện này sao?
Hạ Chí tiếp tục đi ra ngoài, đến cửa trường học, hắn ngừng lại, xoay người nhìn Thu Đồng: "Đúng rồi, hiệu trưởng, phiền toái ngươi làm thêm một chuyện nho nhỏ giúp ta."
"Chuyện gì?" Thu Đồng lại có trực giác, chắc chắn đây không phải chuyện nho nhỏ gì.
"Đi tới lớp một khối mười hai, tìm một học sinh tên Dư Hùng, sau đó, thay ta nói cho hắn ta một câu." Hạ Chí nói đến đây lại cố ý dừng lại.
Cuối cùng Thu Đồng không thể nào nhịn nổi, mở miệng hỏi: "Nói cái gì?"
"Hắn ta đã bị đuổi." Hạ Chí chậm rãi phun ra những lời này, sau đó xoay người lần nữa, bước nhanh rời đi.
"Cái gì?" Thu Đồng nhất thời cho rằng mình nghe lầm, sau đó nàng vội vàng đuổi theo hai bước, cao giọng nói, "Ngươi chờ một chút, ngươi nói rõ cho ta, học sinh tên Dư Hùng kia làm sao vậy? Vì sao ngươi muốn đuổi hắn ta?"
"Hắn ta biết rõ." Giọng nói của Hạ Chí bay từ xa xa tới.
"Này, ngươi chờ một chút!" Thu Đồng nhất thời bị chọc tức, này người bị gì vậy, đuổi một đệ tử có thể tính là chuyện nhỏ sao? Hơn nữa ngay cả vì nguyên nhân gì cũng không nói, đã muốn đuổi người ta, gia hỏa này thật đúng là bệnh thần kinh!
Hạ Chí không chần chừ, rất nhanh hắn đã trực tiếp biến mất trong tầm mắt Thu Đồng, điều này khiến Thu Đồng căm tức, nàng rất muốn làm như bản thân không nghe được câu này, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại phát hiện, nàng không cách nào thật sự không quan tâm tới những lời Hạ Chí đã nói. Thế nhưng kêu nàng cứ không biết nguyên nhân đã trực tiếp chạy tới lớp một khối mười hai đuổi một đệ tử, nàng cũng không cách nào làm được.
"Tên hỗn đản này không thể mua một chiếc điện thoại sao?" Thu Đồng cắn chặt răng, nếu Hạ Chí có di động, chí ít nàng còn có thể gọi điện thoại cho hắn hỏi rõ chuyện này. Nhưng hiện tại, nàng không hiểu ra sao, nàng vốn không biết vì sao Hạ Chí muốn đuổi Dư Hùng, thậm chí ngay cả Dư Hùng là ai nàng cũng không biết!
Thu Đồng đứng ở cửa trường học thêm vài phút đồng hồ, trong lòng mắng Hạ Chí đủ ba phút, sau đó nàng lại suy tư đủ ba phút, cuối cùng mới quyết định tạm thời tới lớp một khối mười hai trước, nàng muốn biết rõ rốt cuộc Dư Hùng là ai.
Lại qua mấy phút nữa, Thu Đồng đi tới cửa lớp một khối mười hai, mà giờ khắc này, tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên.
"Hạ Chí, ngươi là tên khốn nạn!" Trong lòng lại mắng Hạ Chí một câu, Thu Đồng bày ra dáng vẻ lãnh nhược băng sương đi vào lớp một khối mười hai. Mà đám học sinh vốn chuẩn bị rời khỏi lớp, thấy hiệu trưởng mỹ lệ băng sơn đi đến, lại rất tự giác không hề rời khỏi chỗ ngồi.
Mà giờ khắc này, Hạ Chí cũng đã cách trường trung học phổ thông Minh Nhật mấy cây số, đây là một ngã tư đường có chút phồn hoa, lúc này Hạ Chí đang chậm rãi đi xuống đường ngầm.
Đường ngầm rất sạch sẽ, sạch sẽ tới người có thể ngủ dưới đất. Đương nhiên, người bình thường sẽ không ngủ lại ở nơi này, nhưng đối với đám khất cái, thật ra đường ngầm như vậy là nơi tương đối khá.
Lúc này, trong đường ngầm có mấy tên ăn mày nằm ngủ, hiển nhiên Hạ Chí đã sớm có mục tiêu, hắn chậm rãi đi tới trước mặt một tên khất cái trong số đó, dừng bước.