“Ôi..”
Yuuto tỉnh dậy trong tiếng xôn xao bên tai.
Không rõ tại sao, một đám người mặc áo chùng đang nhìn tôi chằm chằm.
“Ơ đ*t…?”
“Có chuyện….”(ai đó)
Yuuto chuyển sự chú ý của mình về phía giọng nói này, và nhận ra cậu đã được bao quanh bởi cả lớp và rõ ràng đang lâm vào tình cảnh tương tự như cậu. Yuuto nghiêng đầu bối rối. Cái quái gì đang xảy ra? Chẳng phải mình và cả lớp chỉ đang ở trong một phòng học hay sao?
Yuuto ngước nhìn ra phía xa, những bức tường đá khổng lồ hiện lên lờ mờ trước mắt. Hoặc có thể là tường gạch? Không rõ. Ở mức độ nào đó, Yuuto chắc chắn chưa bao giờ đến một tòa nhà như thế này trước đây trong đời. Bên dưới chân mọi người là một bệ thờ, với một hình vẽ kì lạ trên nó đang phát sáng. Nó trông giống như một vòng tròn ma thuật mà cậu đã nhìn thấy trong một anime hay gì đó.
Mà khoan, quan trọng hơn Yuuto đưa mắt nhìn qua phía sau. Quả nhiên Katori nằm trong số đó; cô ngồi thẫn thờ trên mặt bệ nhưng không giống như là đang bị thương. Cậu liền thở phào nhẹ nhõm.
Theo suy đoán của cậu, những người đang ở quanh cái bệ có lẽ có thể giải thích được mọi chuyện ở đây:
“Các ngươi có thể nói cho chúng ta biết mình đang ở đâu được chứ?”(Maru)
Và họ đáp lại…
“Thưa các hiệp sĩ đáng kính! Làm ơn hãy cứu thế giới chúng tôi!”
“…Hả?”
Chúng tôi đồng thanh trả lời.
“Ý ông là sao?”
Cuộc hội thoại này nghe vẻ quen quen. Giống như Yuuto đã đọc trước đây ở web novel.
“Các cậu hẳn có nhiều thắc mắc, nhưng thời gian chỉ có hạn. Các cậu là những Hiệp Sĩ được chọn, gọi tới đây bởi một phép triệu hồi cổ xưa.”
“Triệu hồi…?”
Được rồi, ok. Rõ ràng là mọi người không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cô nghĩ có lẽ tốt nhất là nên nghe tiếp- Akiko-sensei nói
“Hiện tại, thế giới này đang ở trên bờ vực diệt vong. Chúng tôi cầu xin các cậu, làm ơn hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh các cậu.”
Người đàn ông mặc áo chùng cúi đầu.
Đám đông xì xào
“Ông nói nhiều quá.”
“Tệ thật.”
“Tôi muốn về nhà”
“Xong chưa?”
“Chúng ta đi được chưa?”
“Xin hãy đi theo chúng tôi tới gặp đức vua”- Một trong những người đàn ông mặc áo chùng mở một cánh cửa khóa nặng nề, và ra hiệu cho chúng tôi vào bên trong.
Cùng với đó, mọi người kia đi về phía lối ra. Yuuto cũng đi theo phía sau họ, để không bị tụt lại. So với căn phòng tối nơi chúng tôi đã đến, hành lang đá rất trong sáng và sống động.
… Không khí ở đây có mùi ngọt. Yuuto đã không thực sự chắc chắn làm thế nào khác để mô tả nó.
Ngày đầu đó, phong cảnh chúng ta có thể nhìn xuyên qua dãy cửa sổ dọc theo bức tường rất đẹp. Bầu trời trong xanh, xa đến tận chân trời, treo trên một bức trướng thẳng từ thời trung cổ châu Âu. Tuy nhiên, tất cả không có thời gian để chiêm ngưỡng những cảnh vật đó trước khi bị lùa qua sảnh vào một khan phòng lớn hơn.
“Ta là vị vua trị vì nơi này. Aulthur Melromarc đời thứ 19. Ngẩng đầu lên, hỡi những người anh hùng vĩ đại của ta.”
Yuuto cưỡng lại việc quay sang xem xem có ai cúi đầu không. Yuuto không phải là một chuyên gia về các quy tắc lịch sự, nhưng ít nhất cậu biết là không nên cãi lại lời của một ông vua.
« Giờ thì, ta đoán mình nên giải thích chút ít về tình trạng hiện giờ. Đất nước này – không, thế giới này – đang trên đà đổ nát .»
Trước hết, thế giới này được gọi là Summon Aterisk. Vùng đất này được cai quản bởi bốn chủng tộc khác nhau: nhân tộc, tinh linh tộc, quỷ tộc và á nhân tộc. Nhân tộc cư ngụ ở phía bắc. Quỷ tộc thống trị ở phía nam. Á nhân tộc thì sống êm đềm trong những cánh rừng bạt ngàn ở phía đông, Tinh linh tộc thì sống trong khu vực của Cổ thần Đại thụ phía tây.
Hai trong số đó – là tộc người với tộc quỷ – đã gây chiến với nhau kéo dài hàng trăm năm. Về phương diện cá nhân thì quỷ chủng mạnh bằng mấy người cộng lại, thế nhưng tộc người đã dùng số lượng áp đảo để san bằng sự khác biệt. Trong vài thập kỷ qua thì hai bên không có giao tranh trên diện rộng, song gần đây đã có một hiện tượng kỳ lạ liên tục xảy ra. Đó là sự thuần hóa quái vật của tộc quỷ-Quái vật là những sinh vật hoang dã bình thường được tiếp nhận ma thuật và trở thành loài dị chủng biến chất.
Là những sinh vật hành động theo bản năng, từ trước đến giờ chưa ai có thể thuần hóa được chúng. Kể cả dù có thuần hóa được thì số lượng quái vật có thể điều khiển tối đa chỉ trong vòng một hai con trở lại. Điều này có nghĩa, lợi thế về số lượng của phe tộc người đã không còn, hay nói cách khác, tộc người đang phải đối diện với nguy cơ diệt vong.
“Kalmi-sama đã triệu hồi các bạn đến đây. Ngài là người bảo trợ mà tộc người luôn thờ phụng, là vị thần linh duy nhất được Giáo hội Thánh đạo công nhận, là đấng toàn năng Dung hợp nên thế giới này. Kalmi-sama rất có thể đã cảm nhận được nguy cơ tàn lụi của tộc người. Để tránh cho điều đó xảy ra, ngài đã mời gọi các bạn đến. Thế giới mà các bạn sinh ra nằm ở một đẳng cấp cao hơn so với thế giới của chúng tôi, thế nên các bạn đều mang trong người một tiềm năng sức mạnh to lớn. Trước khi tiến hành nghi lễ triệu hồi, chúng tôi đã nhận được một lời sấm truyền đến từ Ngài. Các bạn là đấng cứu thế mà Ngài gửi tới đây. Thể theo ý nguyện của Kalmi-sama, các bạn nhất định sẽ phát huy được sức mạnh vốn có và cứu rỗi tộc người khỏi họa diệt vong này.”
“Giỡn mặt hả?”-Akiko-sensei nổi giận- “Xin đừng nói đùa ở đây! Sau cùng thì mấy người cũng chỉ muốn những đứa trẻ này phải ra trận không phải sao! Tôi không cho phép điều đó xảy ra! Đúng thế, tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra! Hãy mau mau đưa chúng tôi quay trở lại! Gia đình của bọn nhỏ chắc hẳn là đang lo lắng lắm! Dừng ngay cái công việc quái quỷ này chẳng qua là bắt cóc của mấy người lại đi”
Ông vua đứng dậy cúi đầu : “Thành thực rất xin lỗi tất cả các cậu- những người Anh hùng vĩ đại của tôi, nhưng…. Xin lỗi lần nữa là…. Việc đưa các cậu trở về thế giới cũ mà các cậu đang sống là một điều bất khả thi”
“B-Bất khả thi... nghĩa là thế nào!? Ông đã đưa chúng tôi tới đây được thì ông cũng phải đưa chúng tôi về được chứ!?”
Aiko-sensei tức giận hét lên như một đứa trẻ.
“Như tôi có nói ban nãy. Kalmi-sama mới là người triệu hồi các bạn. Loài người không thể sử dụng thứ ma thuật can thiệp vào thế giới khác, nên…. chuyện có đưa các cậu trở về hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của Ngài ấy.”
“K-Không thể nào...đùa kiểu gì vậy? Ko vui đâu. Đúng vậy, không vui tí nào đâu”
Aiko-sensei ngồi phịch xuống đất dường như mất hết sức lực. Tụi học sinh xung quanh thì bắt đầu huyên náo.
“Nói dối! Tại sao bọn tôi lại không thể quay trở lại?!”
“Đây là mơ thôi, tỉnh dậy đi nào ”
“Không! Gì cũng được, hãy đưa chúng tôi về đi!”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá”
“hu hu”
“Chiến tranh đâu phải chuyện đùa! Đừng giỡn nữa!”
“Tại sao, tại sao, tại sao...”
Mọi người đều hoảng loạn, và Yuuto cũng không thể dửng dưng trước tình thế này. Tuy nhiên, bản thân là một otaku nên cậu cũng đã từng đọc qua nhiều tác phẩm có bối cảnh tương tự. Trong tất cả những tình huống mà cậu có thể nghĩ tới thì mọi chuyện không rơi vào tình huống xấu nhất, thế nên Yuuto vẫn có thể giữ được sự điềm tĩnh trái ngược với số đông còn lại. Tiện thể, tình xuống xấu nhất với cậu chính là những người được triệu hồi đều bị bắt làm nô lệ.
“Mọi người, than phiền với đức vua ở đây không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta không thể trách ông ấy được. Nếu là mình, thì mình sẽ chiến đấu. Thực tế trước mắt là loài người ở thế giới này đang trên đà diệt vong. Khi biết được điều đó thì mình không thể quay mặt làm ngơ với họ. Hơn nữa, chúng ta được triệu hồi là để giải cứu loài người, thế nên khi hoàn thành xong xuôi thì có lẽ chúng ta sẽ được về nhà... ? Tôi nói có đúng không?”(Maru Itochi-Lớp trưởng- cũng là người giúp Yuuto những lúc kiểm tra )
“Phải. Kalmi-sama nhất định sẽ đáp lại ước nguyện của đấng cứu thế.”(mọi người)
“Thành thật cảm ơn những người Anh hùng”- Vua Aulthur vừa nói vừa khóc vì vui mừng
“Được rồi chào hỏi đã xong, vậy bây giờ chúng tôi sẽ cần làm gì” Akiko-Sensei nói
Vua Aulthur vỗ tay ra hiệu cho Hanzo-1 quan võ- dẫn mọi người đến với đại thánh đường . Mọi người nhanh chóng rảo bước trên hành lang tuyệt mĩ được xây dựng bằng cùng chất liệu trong đại thánh đường, chẳng mấy chốc cả hội đã đặt chân lên trên cái bệ màu trắng lớn.
Được khắc trên mặt bệ là một trận địa ma thuật cỡ lớn. Biển mây bao phủ bên ngoài hàng rào khiến các sinh viên cố tình xích sát lại trung tâm, song không ngăn được những cặp mắt hiếu kỳ quan sát cảnh vật xung quanh. Hanzo khi đó bắt đầu niệm chú:
Mề- a- cà chế-ê- chá –a-lá cà , À mà kề -chá- chá lá -cà =)))))
Ngay lặp tức, cái bệ bắt đầu chuyển động xoay chếch xuống phía dưới mặt đất, yên ả như đang đi trên cáp treo. Có vẻ như bài “niệm xướng” ban nãy đã khởi động trận địa ma thuật được khắc trên mặt bệ. Bọn sinh viên tỏ ra phấn khích khi lần đầu tiên được trông thấy ma thuật. Một tiếng hô vang lại nổ ra khi cả hội đi xuyên qua biển mây.
Sau khi vượt qua biển mây thì tất cả đã trông thấy mặt đất phía dưới. Bao quát khắp tầm nhìn là một thị trấn bao la – à mà thật ra, là cả một vương quốc rộng lớn. Được xây dựng trên sườn núi là một tòa lâu đài sừng sững làm trung tâm cho cả thành phố phát triển xung quanh. Thành phố đó là kinh đô của Vương quốc Hall-Walter. Hành lang trên không nối liền cung điện với cái bệ đã đưa cả bọn đáp xuống đỉnh của một tòa tháp cao vời vợi.
Ngay khi đặt chân đến thánh điện, Yuuto và mọi người lập tức được đưa thẳng đến phòng ngự triều. Dạo qua các hành lang có thiết kế lộng lẫy, nhóm bắt gặp trên đường đi những thanh niên giáp trụ đầy đủ như các hiệp sĩ, các nho sĩ trông giống quan viên và vài đầy tớ ăn vận kiểu hầu gái. Bọn họ ngước nhìn cả hội bằng một ánh mắt tràn đầy kì vọng, thậm chí có pha cả chút cảm giác kính sợ. Có vẻ như đã có nhiều người quanh đây biết đến sự tồn tại của nhóm Yuuto.