Luồng ánh sáng vừa chợp tắt trong bóng tối dày đặc, cảm giác chơi vơi giữa khoảng không gian bao la dường như vô tận kèm theo cảm giác hụt hẫng kèm một chút tiếc nuối khiến cho cơ thể cậu co lại và vẻ mặt của Yuuto Amano như bị biến dạng trong khi luồng ánh sáng chết chóc đó như rời xa khỏi tầm với của cậu.
Hiện tại, Yuuto đang rơi từ trên một vách đá xuống vực thẳm sâu hun hút như một con đường dẫn tới địa ngục. Ánh sáng soi rọi duy nhất ở đây là những tia le lói đến từ mặt đất ở tít trên cao. Chuyến thám hiểm mê cung đã kết thúc bằng việc Yuuto trượt chân xuống cái kẽ nứt khổng lồ chết tiệt này. Khi những đốm sáng vụt tắt và không gian xung quanh hoàn toàn tối đen như mực, những gì cậu có thể cảm nhận được bây giờ chỉ là tiếng gió thổi hun hút và khung cảnh xoay mòng mòng như ngồi trên một cái chong chóng khổng lồ vậy.
Trải qua biết bao bất công khi đặt chân đến cái dị giới này, một người con của Nhật Bản như cậu thật khó có thể mà biểu lộ những từ ngữ dạt dào hi vọng và mơ ước thần thoại trước nỗi bất hạnh mà cậu vẫn không ngừng nếm trải tới bây giờ.
0-0-0
Hôm nay là thứ mấy? Chắc chắn là Thứ hai. Cái thời điểm bắt đầu của tuần, bắt đầu cái ngày chán nản nhất trong tuần. Đại đa số mọi người chỉ biết thở dài ngao ngán nhớ lại quãng thời gian thần tiên của mấy hôm trước.
Điều này với Yuuto Amano cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên trong trường hợp của cậu thì nỗi phiền muộn không chỉ dừng ở đó. Trường học gợi nên cảm giác tồi tệ thiếu thoải mái và bản thân nó dư sức khiến cậu phải sầu não khôn nguôi hơn bao giờ hết.
Vẫn như mọi ngày, khoảnh khắc tiếng chuông đầu tiết bắt đầu ngân vang thì cũng là lúc Yuuto có mặt và kéo cửa lớp đi vào. Toàn thân cậu rã rời sau một đêm thức trắng không ngủ.
Đáp lại cậu là những cái liếc xéo và tặc lưỡi của đa số các nam sinh. Các nữ sinh cũng không tỏ vẻ thân thiện gì mấy. Tất cả đều chĩa mũi dùi khinh miệt vào cậu, khiến cậu không khỏi ao ước sao bọn chúng không phớt lờ cậu quách đi cho xong.
Yuuto lỉnh thật nhanh đến chỗ ngồi của mình, song vẫn có những kẻ luôn tìm cách ngáng đường cậu như thường lệ.
“Êê, Coi kìa, Lại thức đêm chơi game hả mày? Chắc lại cày ba cái game Eroge, manga hử”
“Úi, khiếp chết đi được á~ Cày eroge suốt đêm thì thật là kinh tởm quá đó ~”
Tao tự hỏi rốt cuộc có cái gì đáng cười với lũ đực rựa tụi bay ở đây thế? Kẻ bày trò gây sự với cậu có tên là Kimoto Tanaka, là đầu têu đám móc mỉa Yuuto mỗi ngày không biết chán. Ba tên đầu bò cợt nhả ở gần đó lần lượt là Akitou Kyochi, Sato Reiichi và Nanato Anki. Tổng cộng bốn thằng này thường xuyên kiếm chuyện với Yuuto.
Như Kimoto nói, Yuuto thật ra là một otaku. Tuy cậu có vẻ thiếu chủ động và quyết đoán nhưng cậu vẫn trả lời người khác rất rõ ràng. Tính cách cậu khá trầm lặng nhưng không khiến người khác phải ưu phiền. Chỉ đơn giản là cậu yêu thích với manga, tiểu thuyết, game và phim ảnh thôi.Vậy nguyên do gì toàn bộ các nam sinh lại tỏ ra căm ghét và đối đầu với cậu đến như vậy?
Câu trả lời chính là cô ấy.
“Chào buổi sáng, Yuuto-kun! Vẫn suýt soát như mọi khi nhỉ. Lần sau hãy cố gắng đến sớm hơn nhé!”
Một nữ sinh hiếm hoi tươi cười tiến lại chỗ của Yuuto. Là một trong số ít những ngoại lệ của lớp, à mà không –thật ra là của khắp cả trường đối xử thân thiện với Yuuto, cô ấy chính là nguyên nhân dẫn đến tình cảnh hiện tại của cậu.
Tên cô ấy là Katori Riessfald. Được ca tụng là một trong hai đại nữ thần của trường, sắc đẹp mơn mởn khiến cô ấy được các nam sinh lẫn nữ sinh mến mộ cuồng nhiệt. Mái tóc đen dài óng ả chấm thắt lưng cùng cặp mắt to tròn long lanh gợi cảm giác dịu dàng. Sống mũi dọc thanh mảnh được tô điểm bởi cặp môi anh đào mọng nước xinh xắn.
Thường xuyên được các bạn học quan tâm nhờ cậy, cô ấy có tinh thần trách nhiệm lớn và sẵn sàng giúp đỡ người khác với nụ cười thường trực ở trên môi. Không thể tin rằng một người như thế mới chỉ là một học sinh đại học năm hai – một thiếu nữ luôn dùng thái độ chân thành giải quyết mọi chuyện không chút phiền lòng.
Một người như Katori tại sao lại để ý đến Yuuto làm gì? Là một học sinh vô tích sự luôn ngủ gật trong lớp vì mải thâu đêm suốt sáng (thành tích học tập do vậy cũng chỉ ở mức trung bình), cậu nghĩ mình lọt vào tầm ngắm của Kaori cũng do bản tính thương người của cô mà nên.
“C-Ch-Chào buổi sáng, Riessfald -san.”
Ui chao, sát khí ở đâu nổi lên thế này!? Lời chào đáp lễ của cậu nhanh chóng nhận được vô số tia nhìn hăm họa từ xung quanh.
Đang loay hoay tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện thì giáo viên bước vào cửu cậu một bàn thua trông thấy. Yuuto nhanh chóng hòa nhịp vào bầu không khí kì lạ xung quanh trong khi giáo viên điểm qua các thông báo buổi sáng. Thời điểm tiết học bắt đầu cũng là lúc cậu chính thức chìm vào giấc mộng như mọi khi.
---0--
Tiếng ồn ào của lớp học đã đưa Yuuto trở về với thực tại. Thói quen gà gật ở trường khiến cơ thể cậu hình thành cơ chế tự đánh thức bản thân vào lúc cần thiết. Và lúc cần thiết ở đây chính là khi giờ nghỉ trưa bắt đầu. Yuuto mệt mỏi lôi trong balo ra hộp cơm bento mình đã chuẩn bị sẵn ở nhà ra và ăn thì,…
Yuuto-kun. Hiếm thấy cậu ở lớp thật đấy. Bentou à? Nếu được thì chúng ta ăn cùng nhau nhé.”
Bầu không khí căng như dây đàn lại bao trùm khắp căn phòng. Yuuto đang loay hoay tìm cách từ chối:
“Cảm ơn cậu nhé nhưng tớ ăn no rồi ”
Thế nhưng, mức độ phản kháng cỡ đó chỉ là muỗi đốt trước đòn công kích của nữ thần:
“Êhhh, Sao cậu ăn ít vậy? Ăn như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, để tớ chia cho cậu một ít bánh kẹp mà tớ làm lúc sáng nhé”
Con lạy mẹ trẻ! Mẹ đang giúp con hay đang giết coni vậy hả? Nhìn xung quanh đi, tha cho con đi và cảm nhận bầu không khí xung quanh nó sắp làm nghẹt chết con rồi, má ơi – Yuuto thầm nghĩ
Trong khi áp lực bốn phía ngày càng nặng nề khiến Yuuto toát mồ hôi lạnh thì cứu tinh của cậu đã tới. Đó là nhóm Maru.
“Katori. Đến đây ăn chung với bọn mình nào. Yuuto dường như vẫn chưa tròn giấc thì phải. Mình tuyệt đối không bỏ qua nếu hộp bentou ngon lành mà Katori đã cất công chuẩn bị lại do một kẻ thiếu ngủ thưởng thức đâu.”
Maru cười nói bằng một giọng hợm hĩnh trong khi Katori mắt tròn mắt dẹt. Đối với một cô gái thiếu nhạy bén như Kaori thì nụ cười của gã đẹp mã như Itochi không thể phát huy hiệu quả như ý được.
“Ê? Không bỏ qua? Ý của cậu là sao?”
Maru cũng đành cười xòa chữa thẹn và tiếp tục câu chuyện. Áp lực bốn phía đè nặng lên Yuuto chẳng hề vơi đi khi mà bốn nhân vật nổi tiếng nhất trường rốt cuộc đều đang quây quần xung quanh chỗ cậu.
Yuuto thở dài, lầm bầm trong bụng:
Uớc gì bây giờ có nguyên cục thiên thạch từ trên trời rơi xuống đây thì hay nhỉ? Ha ha ha thế là khỏi phải tới cái nơi chết tiệt này. Hay là có ông thần, bà phật hay công chúa, quỷ vương gì gì đó triệu hồi mấy người đi đi cho tôi được sống khỏe mỗi ngày với á,…..
Yuuto vừa nghĩ thầm rồi sau đó ngủ gật lúc nào chẳng hay, nhưng tiếng hét của nữ thần- Katori đã làm cậu giật mình tỉnh mộng
Đập vào mắt Yuuto là một hoa văn hình học và vòng tròn màu xanh pha lẫn chút trắng sáng lấp lánh xuất hiện ngay dưới chân của Katori. Các học sinh ở xung quanh cũng lập tức nhận ra hiện tượng dị thường này. Yuuto tiếp tục quan sát thứ hoa văn lấp lánh dường như trói chặt mọi người xuống đất, khiến cậu liên tưởng đến một khái niệm phi thường – đây là một ma trận phép thuật
Lúc này Akiko-sensei chạy vào phòng và hét lơn : Mọi người chạy ra khỏi chỗ này nhanh lên.
Nhưng không kịp nữa rồi, một ánh sáng đã bao trùm cả phòng học và,
bụp
--0—