Chương 14: GIẾTTTTTTTTTTTTT!!!!

Ngày hôm sau

“Chết tiệt, ko xong rồi. Thật sự ko xong rồi”

“Mình ko thể lường trước được rằng mình lại mắc một căn bệnh phổ thông như này, mình cảm lạnh hoàn toản rồi”-Yuuto vừa nói vừa thở hổn hển, tay gác lên trán

Chết tiệt! Cơ thể này thật yếu đuối

Đến tối, do quá đói bụng cậu ráng gắng gượng ngồi dậy ra ngoài kiếm chút thức ăn.

Thịt, mình muốn ăn thịt quá

Cậu quyết định đi xa ra ngoài khỏi tầm của cái cây để kiếm thịt mặc cho căn bệnh cảm dang dần trở nặng. Đi được khá xa, bỗng xuất hiện một cục bông màu nâu, nó mang một đoi tai dài và có hình dạng giống như một con kangaru nhưng ko có đuôi. Kích cỡ của nó to như gần một con sư tử và cặp chân thì cuồn cuộn đầy cơ bắp. Thật là một sinh vật kinh tớm khiến cho người nhìn vào phải sởn tóc gáy.

Yuuto nín thở chờ thời cơ để tẩu thoát khỏi nơi này, bỗng con kangaru quay đầu về sau. Nó đưa mũi khịt khịt như đánh hơi. Lúc này có cơ hội, Yuuto toang nhảy ra thì,…

“Gràooooooo”

Tiếng tru vang lên thì đó cũng là lúc mà cậu thấy con sói điện hôm trước truy đuổi cậu nhảy ra phía sau từ một tảng đá. Cậu lại tiếp tục quan sát, haizzz nhìn kiểu gì thì con kangaru cũng sắp làm mồi cho con sói đó.

Nhưng…

Con kangaru kêu lên một tiếng thật “Kawaiii”(dễ thương), song nó nhảy lên ko trung lộn người 2 vòng, rồi nó tung cú đá xoáy vào con sói.

Vút-Vút

Krắck

Âm thanh ghê rợn ấy vang dội cũng là lúc cái cổ của con sói đã bị trệch khỏi xương trục.

Đ*t mọe! H..hãy nói"dí" con đây là do con bị bệnh nên hoa mắt đi

Lúc này cậu biết rằng sơ suất sẽ cầm chắc cái chết, Yuuto bất giác lùi lại.

Đó là một sai lầm tai hại.

rắc(tiếng cây củi nhỏ gãy)

Đó là một sai lầm hết sức nghiêm trọng. Mồ hôi lạnh bắt đầu tủa ra trên trán Yuuto. Con quái vật ngoái đầu răng rắc lại nhìn phía tảng đá nơi cậu ẩn nắp như cái máy quên tra dầu.

Con Kangaru đó nhất định đã trông thấy Yuuto. Tâm trí cậu gào lên như muốn trốn chạy, song người cậu lại cứng đờ, toàn thân như bị tê liệt.

Tới rồi

Con thỏ lao vào cậu với tốc độ kinh hồn, để lại cả tàn ảnh đằng sau. Ngay khoảnh khắc nhận ra mọi chuyện, Yuuto dùng hết sức lực nhảy sang một bên.

Rầmm

Trong tích tắc, chỗ cậu vừa đứng lúc nãy bị nổ thành một cái lỗ sâu hoắm. Cậu lăn lộn mấy vòng trên đất, cậu tái mặt khi chứng kiến sức mạnh của con quái vật, Yuuto vác chân lên cổ mà chạy.

Con ác thú đứng dậy thảnh thơi, song nó lại tung người lao đến chỗ Yuuto và lại…

Đùng

Yuuto nhanh chóng dùng biến đổi tạo nên bức tường bằng đá, nhưng nó lại vô dụng trước những đòn cước của con quái vật.

Cậu hét lên vô nghĩa, rồi lại bật người bỏ chạy bắng tất cả sức lực của mình, thậm chí cậu quên mất rằng mình đang bị cảm nặng.

Do vậy, ở bên bờ vực của cái chết Yuuto đã vô thức sử dụng Biến đổi, và nhờ thế sức mạnh này đã mở ra một con đường sống đối với cậu.

Một cái hốc cao năm mươi centimét, rộng một trăm hai mươi centimét và sâu hai mét rưỡi bỗng xuất hiện ở vách tường phía sau. Yuuto chỉ vừa kịp lăn mình vào trong tích tắc trước khi con Kangaru kịp nhảy xổ đến người cậu.

Con ác thú nổi cơn tam bành khi để sổng chiến lợi phẩm ở ngay trước mắt.

“Grrrr”

Nó vừa gầm vừa phát ma thuật đặc trưng, nó điên tiết sử dụng đòn đá xé gió từ trên ko xuống vào vị trí Yuuto đang nấp. Một âm thanh sụp đổ kinh hoàng vang lên và bức tường bị đá thành từng mảnh vụn.

"Uaaaaaaaaaa! Biến đổi! Biến đổi! Biến đổi! Chết tiệtttt!!!"

Bỏ mặc tiếng gầm thét của con ác thú cùng âm thanh tường vách sụp đổ lại đằng sau, Yuuto nới rộng khoảng cách với con ác thú bằng cách liên tục sử dụng Biến đổi và tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Yuuto thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn. Cậu cứ liều mạng sử dụng Biến đổi không ngừng nghỉ. Chiến thuật duy nhất của cậu là bò trường trên mặt đất để tiến về phía trước. Cơn cảm cúm nặng đã bị xóa sạch khỏi tâm trí cậu. Bản năng sinh tồn đã chế ngự tất cả, và điều duy nhất ở trong suy nghĩ Yuuto lúc này là phải liên tục sử dụng sức mạnh duy nhất của mình. “Biến đổi”

Không biết cậu đã tiến thêm được bao nhiêu rồi nhỉ?

Tuy nhiên,

"Biến đổi... Biến đổi... Biến đổi... Biến đổổ..."

Mặc cho Yuuto cố gắng phát động Biến đổi thì vách tường trước mặt vẫn không thay đổi gì. Ma lực của cậu đã dần cạn kiệt trước cả ý thức.

Ko được, mình ko được ngủ-Yuuto gắng gượng

Thế nhưng không lâu trước đó, tâm trí cậu bắt đầu xuất hiện những điều dị thường. Nói cho đơn giản thì, thâm tâm Yuuto vừa truy cầu sự sống và cái chết, vừa chờ mong cơn thịnh nộ của con quái thú như chốn địa ngục rồi sẽ qua đi, khiến trái tim nguội lạnh của cậu dần sục sôi trở lại.

Nó như một thứ bùn đen đặc quánh nhớp nháp bám dính lấy vết nứt bên trong trái tim nứt nẻ vì sự sợ hãi và đau đớn của cậu, từng chút từng chút một xâm thực vào sâu thẳm bên trong con người Yuuto.

Tại sao mình lại phải chịu khốn khổ như vầy... mình đã làm gì sai ư...

Tại sao lại phải trải qua chuyện này chứ... rốt cuộc căn nguyên là thế nào...

.............

Thần linh đã bắt cóc mình tới đây đầy phi lý...

...........

Một kẻ trong lớp đã phản bội mình...

.........

Con kangaru xem thường mình...

.....

Nó đã ăn mình....

...

Suy nghĩ của Yuuto dần nhuộm màu đen tối kỳ lạ. Như tấm vải trắng chìm ngập trong thứ mực đen, trái tim đẹp đẽ của cậu đã bị vấy bẩn.

Giếtttttttttttttttt........

Không phải là sự thù địch, ác ý hay thù ghét.

Đó là sát ý thuần khiết giết sạch tất cả nếu cần chỉ để tồn tại.

Toàn bộ những ai dám đe dọa sự sinh tồn của bản thân cậu đều là kẻ thù. Và với kẻ thù thì,

Giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết, giết.

Để thoát khỏi cảm giác đói khát này,

Giết và ăn. Giết và ăn. Giết và ăn. Giết và ăn. x3....

Cuối cùng thì kẻ mang tên Yuuto Amano – một con người hiền lành chỉ biết xin lỗi và mỉm cười cay đắng mỗi khi phải đối diện với khó khăn, một người con trai được Katori gọi là mạnh mẽ ấy – đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Một Yuuto Amano mới đã được sinh ra, một người vì sự sống còn của bản thân sẽ tiêu diệt những kẻ dám cản trở mình không khoan nhượng.

Trái tim vỡ vụn giờ đã liền lại thành một. Không, đó không phải là trái tim lỗ chỗ những mảnh ghép chắp vá. Đó là một trái tim mới đầy kiên cường, được trui rèn và nun đúc bởi nỗi đau đớn cùng cực và bản năng, bởi sự tuyệt vọng khôn nguôi cùng bóng tối trong vực thẳm.

Lúc này con quái thú đã vào được bên trong, nó nhìn cậu với cặp mắt đầy sát ý và nhảy xổ vào cậu với tốc độ cực kì nhanh. Tận dụng lúc này Yuuto nhảy né qua một bên rồi nhanh chóng tận dụng cái lỗ mà con quái thú vừa tạo ra. Biến đổi…Biến đổi…Biến đổi….

Yuuto sử dụng chiêu thức liên tiếp tạo nên những cái chông nhọn phía dưới đồng thời biến đổi đất đá xung quanh kiềm hãm con quái thú. Con quái thú lúc này đã vào rọ, nó cố gắng vùng vẫy nhưng ko thoát ra được mà càng vùng vẫy thì những cái chông càng chạm vào nhiều.

“Grrrrhhh”

Tiếng gầm cứ thế cứ thế nhỏ dần đến khi con quái vật chết hẳn. Hiện ra dưới ánh sáng ấy là hình bóng lẻ loi của một sinh vật. Hình bóng đó thu mình lại trước xác một con quái thú, miệng nhai ngấu nghiến không ngừng nghỉ.

“Aaa, uu, đúng là vị như c*c thật mà!”

Vừa ăn thịt con Kangaru, Yuuto vừa làu bàu buột miệng chửi thề.

Thây kệ xác con quái chỉ toàn gân dai nhách và máu vẫn ứa ra thành giọt, cậu vẫn tiếp tục cắn xé và nuốt chửng nó vào bụng. Đây là bữa ăn đúng nghĩa đầu tiên của cậu trong suốt mấy ngày vừa qua. Đột nhiên phải xử lý nhiều thịt như này, bao tử cậu phát ra tín hiệu phản đối bằng một cơn đau quặn thắt ruột. Song đã tiên liệu điều này từ trước, Yuuto vẫn điềm nhiên tiếp tục tọng thịt vào mồm không chút nao núng.

Bây giờ cậu đã no căng bụng. Trên đường về cậu còn tiện tay hái một ít trái dại bên đường ăn như để tráng miện. Về đến nơi cậu bỗng thấy khắp người rạo rực.