Chương 45: Chương 45

CHỘP LẤY SỢI DÂY CHUYỀN, tôi đeo nó trên đường chạy ra cửa. Tôi sắp chạy vòng qua xác tên lính gác thì bất thần cái xác chồm dậy, đứng thẳng như thể mười mấy cái xương chưa hề gãy bao giờ. Tôi đi vòng qua hắn.

Hắn gầm lên: “Đứng lại!”

Tôi làm theo. Dù không thể lý giải tại sao. Có lẽ bởi giọng nói kia quá uy quyền.

Tôi quay lại thì thấy xác tên lính đứng thẳng, mặt ngẩng cao, mắt chuyển màu xanh lục trông rất lạ. Dù đứng cách xa mình năm thước, tôi vẫn cảm thấy hơi nóng từ người hắn phả tới.

Tiếng hắn vang rền vang vọng khắp căn phòng: “Diriel đâu!?”

Ả bán yêu xun xoe: “Thưa chúa tể, con ở đằng này. Xin cho con thưa, gặp ngài con mừng quá…”

Quay phắt về phía ả, hắn tự nhiên nói bằng giọng du dương nghe rất quái đản. Tiếng hắn giống giọng ả bán yêu, nhưng trầm hơn, giống giọng đàn ông và đều đều như thôi miên. Tôi đứng như trời trồng, tâm trí bị lôi cả về phía có giọng của hắn.

“Ta gọi ngươi suốt hai mươi năm qua, nhưng ngươi không đáp lại. Ngươi đi đâu thế hả?”

“Thưa, có chuyện lạ lắm ạ. Con xin hân hạnh hầu chuyện ngài ngay sau khi…”

Hắn hạ thấp giọng khiến tôi lạnh sống lưng dù trong phòng nóng sực: “Ngươi định bắt ta chờ cho tới khi ngươi có hứng kể chuyện ư?”

“Thưa, đương nhiên không phải thế. Nhưng con trót thỏa thuận với…”

“…với người sống à? (hắn quay lại, như thể đến lúc đó, hắn mới nhìn thấy tôi). Ngươi giao kèo với một đứa trẻ nít ư?”

“Như con đã thưa, chuyện này lạ lắm. Thế nào ngài cũng muốn nghe….”

“Bé con này là đồng cốt (hắn bước về phía tôi). Vầng hào quang kia…”

“Đẹp không, thưa ngài? Bọn trẻ có khả năng siêu nhiên này xinh thật. Ngay đứa kém cỏi nhất cũng có cái gì đó đặc biệt, như vầng hào quang rực rỡ này chẳng hạn.”

“Vầng hào quang quanh đồng cốt biểu hiện khả năng siêu nhiên của người đó.”

“Ngài dạy rất phải. Hay hớm chưa: thầy đồng yếu ớt lại khoác vầng sáng chói lọi nhường ấy. Chả trách tà ma cứ nhao tới.”

Hắn cười khẩy và bước đến chỗ tôi. Tôi không nao núng – nhưng chỉ vì một lý do duy nhất: tôi đang sợ cứng người.

Hắn là quỉ. Một con quỉ đích thực. Vì biết chắc điều đó, nên hai đầu gối tôi bủn nhủn.

Dừng trước mặt tôi, hắn ngẩng cao đầu, nhìn tôi từ đầu đến chân như thầm ước lượng đối thủ. Sau đó, hắn chợt mỉm cười.

Ả bán yêu tên Diriel ỏn ẻn: “Con định giúp con bé tội nghiệp, không biết tự vệ này…”

“Ngươi mà cũng có lòng từ tâm?”

“Dạ không. Nhưng ranh con này đã phóng thích cho con đấy ạ. Nó chỉ vô tình làm vậy thôi. Ngài cũng biết trẻ con hay nghịch dại với các thế lực hắc ám. Đại khái là con mang ơn nó. Với lại, nếu ngài cho con thực hiện nốt giao kèo, con sẽ phụng sự ngài…”

Hắn ngẫm nghĩ: “Một thầy đồng trẻ phải rất hùng mạnh mới phóng thích được hồn yêu quái. Bé con kia, ta gần như ‘sờ’ thấy uy lực của ngươi. Hình như chúng đã làm gì ngươi thì phải. Dù không biết chính xác chúng đã làm gì, nhưng ta phải công nhận điều đó hết sức kỳ diệu.”

Hắn chiếu hai mắt lóe sáng như đèn pha vào tôi. Ánh sáng ấy xuyên thấu người tôi, rọi vào tâm điểm của nguồn sức mạnh có trong tôi. Hắn lại mỉm cười khiến tôi dựng tóc gáy.

“Có thể lắm, nhưng thưa chúa tể, nó còn bé tí thế kia. Ngài cũng biết Hiệp Ước Berithian cấm dụ dỗ trẻ con mà. Phải công nhận thế là không công bằng nhưng con bé này sắp bước sang tuổi trưởng thành nay mai. Và nếu ngài cho phép con giữ mạng sống cho nó bằng cách thực hiện giao kèo…”

Hắn đưa mắt về phía ả: “Dù ngươi có thỏa thuận gì với nó, để sau cũng không muộn nào. Ta sẽ không để ngươi dễ dàng chuồn đi đâu. Hình như ngươi thích ‘chuồn’ lắm thì phải.”

“Nhưng nó…”

“…Mạnh đến nỗi có thể gọi hồn ngươi khi nào nó muốn.”

Hắn quay sang tôi. Trước khi tôi kịp né, hắn đã nâng cằm tôi lên. Bàn tay người chết nóng sực một cách kỳ bí. Hắn đỡ mặt tôi ngẩng cao và lẩm bẩm: “Lớn nhanh đi bé con. Vừa có khả năng siêu nhiên, lại vừa khỏe mạnh nữa.”

Một luồng khí nóng thổi mạnh. Diriel nói khẽ: “Xin lỗi nhóc.”

Thế là chúng bỏ đi.

Nhảy qua xác tên lính gác vừa đổ gục, tôi cuống cuồng chạy ra cửa. Tôi chưa kịp đụng và nắm tay cửa, nó đã nhúc nhích. Nhớn nhác nhìn quanh, tôi co cẳng định chạy nhưng không biết chạy đi đâu. Cửa bất ngờ hé mở. Một bóng người lẻn vào.

Tôi kêu khẽ: “Dì Lauren.”

Đầu gối tôi mềm nhũn. Đã có thời tôi phát cáu vì phải nghe dì luôn miệng nhắc nhở này nọ. Nhưng sau hai tuần sống tự lập giữa nhóm bạn cũng hoảng sợ không kém gì tôi, ánh nhìn của dì lúc này như tấm chăn ấm trùm lên tôi giữa đêm giá lạnh. Tôi chỉ muốn chạy ào vào vòng tay dì, thủ thỉ: “Xin dì hãy che chở. Và giải quyết nốt mọi rắc rối cho con.”

Nhưng tôi không làm thế. Chính dì chạy đến bên, ôm tôi vào lòng. Dù cảm giác ấy thật mê ly, nhưng đã bị khát vọng chạy trốn khỏi nơi này lấn át. Dứt khỏi vòng tay dì, tôi nói nhanh: “Đi thôi dì. Con biết đường mà.”

Đang vội vã đến gần cửa, dì ngoảnh lại nhìn khắp phòng và thấy xác tên lính gác.

Dì hết hồn: “Chẳng phải…”

Tôi vội cắt lời lập tực và vờ lắp bắp: “C…con chẳng biết có chuyện gì nữa. Đ…đúng lúc con phát hoảng, hắn tự nhiên bước vào, rồi thì…”

Dì ôm lấy tôi thủ thỉ: “Không có gì đâu, cưng à.”

Tất nhiên dì tin tôi. Tôi vẫn là Chloe bé bỏng, mù tịt về trò gọi hồn âm binh.

Ra đến hành lang và thấy súng dắt sau lưng tôi, dì lấy súng trước khi tôi kịp phản đối: “Nếu hoàn cảnh bắt buộc phải dùng đến nó, người bóp cò sẽ là dì.”

Dì không muốn tôi phải giết người bằng súng. Chính tôi cũng không muốn thế, nhưng tôi vẫn không muốn phải giao lại súng, không muốn bị đẩy về vai trò vốn đã không còn thích hợp với tôi.

Tôi nói nhỏ: “Simon và Tori đang trong văn phòng của tiến sĩ Davidoff.”

“Vậy ta đi hướng này. Tuy xa hơn nhưng cũng ít khả năng chạm mặt người khác hơn.”

Hai dì cháu vừa đi qua khúc ngoặt thì một nhân viên an ninh hói đầu từ trong phòng bước ra. Tôi đã định kéo giật dì trở lại nhưng hắn đã thấy dì đi với tôi.

Dì giơ súng lên: “Alan, đứng yên! Chỉ cần anh trở vào phòng và đóng cửa…”

Có tiếng gọi sau lưng hắn: “Alan!”

Hắn quay lại đúng lúc súng nổ đinh tai. Tên lính gác gục ngã. Mụ Enright đứng đó, cánh tay cầm súng buông thõng.

Mụ giơ súng lên: “Thật lòng ta không muốn làm những việc này. Man rợ lắm. Nhưng thi thoảng cũng tiện ra phết.”

Tôi nhìn dì Lauren. Dì đã bất động vì dính bùa trói.

“Chloe, nhìn xem dì mày đã gây ra chuyện gì đây?” Mụ Enright phẩy tay chỉ cái xác dưới sàn. “Tệ quá thể. Lần này, họ sẽ gô cổ cô ta và tống vào trại giam.”

Tôi hết nhìn dì lại nhìn xác tên lính gác.

Mụ cười sằng sặc: “Mi đang nghĩ đến chuyện gọi hồn hắn về nhập xác chứ gì. Tháo vát ghê chưa! Chắc tụi ta phải biết ơn ngươi vì cơ sự này (mụ khoát tay chỉ những vết nứt trên tường). Vừa tháo vát, vừa thông minh, và rõ ràng là… (mụ lại chỉ xác chết) sau mỗi lần chạm mặt nhau, ta lại thấy ngươi tự tin sử dụng ưu điểm của mình hơn đấy. Nếu là lúc khác, ta cũng muốn xem ngươi trổ tài chỉ để biết các thao tác của ngươi.”

“Để chúng tôi đi. Nếu không…”

“Chloe này, người có súng trong tay là tao. ‘Vũ khí’ của mày lại chưa sử dụng được ngay. Chỉ cần hắn động đậy, Lauren sẽ tiêu đời. Người ra điều kiện phải là tao và tao rất khoái thỏa thuận với mày. Hai ta có thể…”

Một bóng đen chồm lên lưng mụ. Vừa ngã xuống, mụ ngoái nhìn và thấy một con sói đen đeo dính lấy mình. Vừa mở miệng định đọc bùa chú, mụ đã bị Derek túm lưng áo quăng vào tường. Tỉnh trí lại, mụ lăn xả vào, miệng lẩm bẩm một câu bằng ngôn ngữ lạ. Anh nhanh hơn và thộp lấy mụ ném mạnh ra xa. Mụ va vào tường và nằm bất động.

Tôi chạy ào đến.

Vì bùa chú hết linh nghiệm nên dì Lauren có thể gọi to: “Chloe!”

“Anh Derek đấy.”

“Dì biết. Con đừng…”

Nhưng tôi đã đến nơi, ngồi thụp xuống cạnh anh đang thở dốc, hai bên sườn phập phồng, và cố gắng tự chủ. Tôi nắm lớp lông đen dài, vùi mặt vào anh, nước mắt chỉ chực trào ra.

Tôi mừng rỡ: “Anh không sao rồi. Em lo cho anh quá.”

“Không chỉ mình cậu lo đâu.”

Ngước lên nhìn Liz, tôi cười qua hàng nước mắt: “Cảm ơn cậu.”

“Tớ chỉ đi chung đường thôi. Sau khi chuyện này xảy ra…” Liz phẩy tay chỉ Derek. “Cậu cũng biết người mù cần cún cưng dẫn đường mà. Với lại, người sói rất biết cách xui yêu tinh mở cửa đấy.”

Derek gầm gừ trong họng và húc vào tôi.

“Em hiểu rồi. Ta nên đi thôi.”

Tôi vừa định đứng dậy, anh đã dựa vào tôi. Tim anh đập loạn xạ. Gác mũi lên vai tôi, anh thở sâu, rùng mình và nhịp tim chậm lại. Giây lát sau, anh lại hít hà sau gáy tôi. Thấy máu, anh gừ gừ vẻ lo lắng.

Tôi nói ngay: “Chỉ là va đập nhẹ. Em không sao đâu.”

Nắm lớp lông dày của anh lần cuối, tôi ôm chặt anh rồi đứng dậy và quay sang dì Lauren. Dì đứng đó, trợn mắt nhìn tôi hoài không chớp.

“Ta phải đi ngay ạ.”

Ánh mắt dì rời tôi và ngước lên chăm chú nhìn ai khác, một người dì không nhận ra.

“Là Liz đấy. Cậu ấy sẽ chỉ đường cho chúng ta.”

“Liz…” Nuốt xuống khó nhọc, dì gật đầu. “Phải rồi.”

Tôi chỉ mẹ Tori: “Bà ấy…?”

“Vẫn còn sống, nhưng bị thương nặng. Bà ta bị ngất, phải mất một lúc lâu nữa mới tỉnh.”

“Tốt. Anh Derek à, tụi mình phải tìm Simon và Tori. Đi theo em nào. Liz này, cậu đi trước dò đường nhé?”

Bạn tôi tươi cười nói đùa: “Vâng thưa sếp.”

Đi được mấy bước, tôi chợt nhận ra dì Lauren chưa đi. Tôi quay lại. Dì vẫn đứng đó, chưa hết bàng hoàng.

“Con không sao đâu dì.”

Dì nói khẽ: “Đúng vậy (rồi quả quyết hơn). Con giỏi lắm.”

Chúng tôi cùng lên đường.