Chương 44: Chương 44

NHỮNG NGÓN TAY xoa vuốt mặt tôi khiến tôi giãy nảy, nhảy vọt khỏi cánh cửa. Từ góc phòng đằng kia vọng lại tiếng móng vuốt cào trên nền nhà.

Có giọng nói se sẽ: “Ngài tới kìa. Chủ nhân đến đấy.”

Tôi hoảng hồn: “Ch…chủ nhân nào?”

Ả bán yêu quả quyết: “Dối trá. Đó chỉ là…”

Có tiếng rên vống lên sát tai tôi, át cả tiếng ả nọ. Tôi nhảy dựng lên, xô đổ chiếc ghế gần đó. Một làn gió nóng như từ sa mạc thổi bay tóc tôi, xoắn vặn quần áo khiến tôi không nhúc nhích được chân tay. Tôi nghe có tiếng vật lộn, tiếng rủa xả của mụ bán yêu hòa vào tiếng lắp bắp và la hét của linh hồn lũ tiểu yêu.

Sau đó, cũng bất ngờ như lúc chúng đến, tất cả đồng loạt chấm dứt. Gió lặng bặt, căn phòng im ắng đến rợn người.

Tối đen như mực và không một tiếng động, dù nhỏ.

“M… mi còn đó không vậy?”

Không nghe tiếng ả. Thay vào đó, tôi nghe tiếng móng vuốt ken két, tiếng vải loạt xoạt lê trên sàn. Tôi nhảy phắt lên, vấp phải ghế đổ và ngã đập người vào một món đồ đạc khác. Đầu tôi va phải món đồ nội thất khiến vết thương cũ há miệng, máu tuôn xuống gáy.

Tiếng móng lạt rạt im bặt. Tiếp theo là tiếng đánh hơi và chép miệng chèm chẹp.

Chùi máu xong, tôi vội lùi lại và va mạnh vào tường. Nghe được tiếng lao xao của người từ Hội Edison, tôi bám lấy đó. Nó nhắc tôi nhớ tôi đang ở đâu: tôi đang trong khu thí nghiệm, không phải dưới tầng hầm đầy nhóc xác chết sống dậy bò lổm ngổm xung quanh.

À thực ra thì quả đúng có xác chết thật…

Nhưng xác này chưa thối.

Ừ, xác mới trông khá tươm… chỉ có điều bị hồn yêu quái ám.

Tiếng móng cào lại vang lên. Tôi khoanh tay sát người và nhắm nghiền mắt.

Chà, khoanh tay mà làm gì chứ?

Không, cách ấy quả tác dụng thật. Tôi tập trung tâm lực vào tiến trình giải phóng hồn kia khỏi xác chết. Dù sợ nhưng tôi vẫn dồn sức vào đó. Nhưng tiếng áo quần loạt xoạt, tiếng móng vuốt cào xuống nền nhà lát gỗ tiến đến ngày một gần. Gần đến nỗi tiếng nút áo chà xuống mặt đất vang đến tận tai tôi. Bấn loạn, tôi chuyển chỗ chỉ để đụng phải một cái ghế khác và ngã nhào lên đó.

Cứ tập trung đuổi tà đi. Khoan hẵng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Giải phóng hồn kia đi đã.

Tôi nhắm mắt. Nhắm thế chứ nhắm nữa cũng chẳng tác dụng gì. Căn phòng tối đến nỗi tôi chẳng nhìn thấy gì cả: không thấy xác tên bảo vệ trườn trên nền nhà, không thấy nó tiến gần đến mức nào, không thấy nó…

Tập trung vào!

Tôi lặp lại tiến trình đuổi tà mấy lần nhưng nó vẫn bò đến, vừa bò vừa lẩm bẩm, vừa cào ken két, vừa rít gió qua kẽ răng, thỉnh thoảng hai hàm răng va vào nhau lập cập. Giờ tôi nghe rõ mồn một: răng nó, nếu không va vào nhau lanh cách thì cũng nghiến trèo trẹo. Mùi ngòn ngọt của yêu ma trộn lẫn mùi thịt người cháy thoảng đến làm tôi buồn nôn.

Tập trung đi chứ.

Tôi lại tiếp tục. Nhưng dù tôi có cố, cái xác vẫn không dừng. Giờ nó không gừ gừ, cũng không rít gió khiến tôi chẳng đoán được nó có cảm thấy gì hay không.

Hơi nóng phả vào mắt cá chân tôi. Tôi co chân, ôm đầu gối, chớp mắt lia lịa, hầu mong chỉ thấy cái bóng mờ mờ nhưng vô hiệu. Bóng tối trong phòng như đặc quánh lại. Khi tiếng vuốt, tiếng đánh răng lách cách và tiếng lẩm bẩm im bặt, tôi biết nó đang ở ngay trước mặt tôi.

Tôi nhắm tịt mắt. Đuổi tà, đuổi tà, đuổi…

Một thứ lạnh ngắt, ướt át liếm qua cổ chân tôi. Rụt ngay chân về, tôi bưng miệng, cố ngăn tiếng thét sập trời. Tôi đứng vụt dậy nhưng mấy ngón tay lạnh cóng nắm chân kéo giật tôi ngã sõng soài. Đè nghiến tôi xuống đất, nó rờ rẫm chân tôi và trườn lên người tôi.

Phát cuồng lên vì sợ, tôi đấm đá loạn xạ nhưng với sức mạnh gấp mấy lần người thường, nó chặn lên tôi, đè tôi xuống mà trườn lên. Nó thở phì phì, hơi thở ngòn ngọt, ghê ghê phả vào mặt tôi. Một thứ ướt nhẹp và lạnh lẽo vỗ vào cổ tôi: nó đang liếm máu từ đầu vừa chảy xuống cổ tôi.

Vừa vùng vẫy, tôi vừa tiếp tục tiến trình phóng thích nó trong đầu và trong một giây cánh tay siết cứng lấy tôi lỏng ra. Tôi vùng dậy, lăn sang chỗ khác và thoát ra được. Tôi quờ quạng lết lùi trong tư thế ngồi cho đến khi đụng bức tường.

Ráng đứng dậy, tôi định chạy nhưng vấp phải chiếc ghế tôi xô đổ khi nãy. Vì giữ được thăng bằng nên không ngã, tôi vội lùi lại lòng thầm lo yêu quái sẽ phóng tới nhảy xổ lên người tôi. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Khi lắng tai nghe, tôi vẫn thấy tiếng lẹp nhẹp phát ra từ chỗ tôi vừa nằm khi nãy. Tôi từ từ lùi xa thêm.

Thoắt cái, đèn đồng loạt bật sáng. Tôi thấy tên lính gác bò lổm ngổm trên tứ chi. Tay chân hắn co quắp theo kiểu… lạ đời, tay chân người thường không thể cong gập như thế được. Trông hắn giống một loại côn trùng kinh khiếp: tứ chi gãy gập và xoắn vặn, đầu xương lởm chởm đâm thủng quần áo, thòi hẳn ra ngoài. Đầu cúi gằm, nó luôn mồm kêu lép nhép.

Tôi bước sang bên nghiêng ngó, xem nó đang làm gì: nó đang liếm máu tôi nhỏ trên nền nhà. Tôi hoảng loạn lùi nhanh ra sau, còn nó quay đầu nhìn. Đầu nó quay 180 độ, đường gần thớ thịt trên cổ vặn theo khiến nó xoay đầu rất thoải mái. Hai vành môi dính máu tươi cong lên, răng nhe ra, nó rít lên từng chặp. Thế rồi, nó quăng người về phía tôi, tứ chi tuy gẫy và xoắn như sợi thừng lại di chuyển rất nhanh. Nó trườn đi, thân nó chỉ nhô cao, cách sàn nhà vài xăng ti mét.

Tôi chạy lại tủ tường. Nhanh như chớp, nó phóng về phía tôi. Sau đó, nó nhướn cao hai chi sau, vừa thở rít lên vừa nhổ phì phì.

Một giọng nói quen thuộc vang bên tai: “Phóng thích hồn nó đi, nhóc.”

“Ng… ngươi trở lại rồi ư? (tôi nhìn quanh, chuẩn bị tinh thần chịu đựng những cái đâm thọc và cấu véo). Những tên khác…”

“…biến hết rồi, và biến đi vĩnh viễn. Chỉ còn mỗi tên này. Phóng thích hắn xong, ngươi sẽ xong chuyện với chúng.”

“Ta cố mãi mà có được đâu.”

“Giờ ta đến để đánh lạc hướng hắn cho ngươi thử lại xem sao.”

Một làn gió nóng lướt nhanh giữa tôi và hắn. Con vật kia lại nhổm hai chân sau, mắt dõi theo hướng ả bán yêu vừa phóng qua.

Tôi nhắm mắt.

Ả nhắc: “Sợi dây chuyền kìa.”

“Ờ nhỉ.”

Tháo sợi dây chuyền xong, tôi còn ngồi ngắm, chưa chịu buông nó xuống.

Vật kia quay phắt sang tôi. Ả bán yêu nói một câu bằng ngôn ngữ lạ, cốt để kéo sự chú ý của vật kia về phía ả. Đặt sợi dây chuyền xuống ghế nhưng vẫn trong tầm tay với, tôi nhắm mắt và bắt đầu tiến trình đuổi tà.

Tôi cảm giác hồn của yêu quái nọ vừa gầm gừ, vừa lùi xa. Bất ngờ nghe tiếng ‘tách’, tôi mở bừng mắt, dáo dác tìm chỗ vừa phát ra âm thanh nọ dưới sàn nhà.

“Phải, cửa đã mở. Đúng lúc lắm. Giờ hãy làm cho xong đi.”

Biết ‘cửa’ đã mở, tôi hăng hái thêm bội phần. Âm thanh kế tiếp vang đến tai tôi là tiếng xác tên lính gác rơi ‘uỵch’ xuống nền nhà.

Ả bán yêu khen: “Giỏi lắm. Giờ lấy món đồ nữ trang rẻ tiền của ngươi và…”

Một làn gió nóng như phụt từ lò nung thốc thẳng vào tôi, mạnh đến nỗi so với nó, những cơn gió từ nãy đến giờ chỉ hiu hiu như gió mát mùa hè.

“C…cái gì thế?”

Ả liến thoắng: “Chẳng có gì đâu nhóc. Giờ thì… chạy cho nhanh!”