Chương 7: Hé lộ

Hắc Minh ngủ 1 giấc ngon lành, cuối cùng quay lại tìm Thanh Dương. Có chỗ dựa mà không dùng quả thật lãng phí mà.

- Mẹ...

~ Hửm, có chuyện gì sao ?

Hắc Minh cười ngại ngùng :" Nếu mà muốn thành lập 1 chiến đội riêng có được không ? "

Thanh Dương nhìn hắn , nghi hoặc :" Tất nhiên là được . "

Hắc Minh tít mắt nhìn nàng như vớ được báu vật.

- Mẹ...mẹ yêu à ...

~ Hừ, cũng biết làm nũng sao,...

Nàng nhéo mũi hắn, tiếp lời : "Muốn mẹ giúp con thành lập 1 cái chiến đội chứ gì ! "

Hắc Minh gật đầu lia lịa .

~ Vậy còn tên ?

- ... Quân Đoàn Một Người !

Hắc Minh thốt lên. Nàng nhíu mày nhìn hắn.

~ Không phải con định chỉ có 1 người thôi đó chứ ?

- Ạch...ah, là 1 người có sức mạnh bằng cả 1 quân đoàn đó mẹ...

Nàng vẫn hơi nghi hoặc, bất quá vẫn chấp thuận gật đầu đồng ý. Cũng may là hắn không nói thực là hắn chỉ muốn 1 mình, nếu không nàng hẳn cũng sẽ không đồng ý. Thời gian tới chứng minh một chút liền sẽ dễ nói chuyện thương lượng với nàng về số lượng sau này.

Quả nhiên Thanh Dương ra tay, chiến đội liền được thành lập, nhưng nó được giữ bí mật về thành viên nên ngoại trừ có thêm 1 cái tên mới, không ai biết được nó có bao nhiêu người, như thế nào.

Thanh Dương liền đưa cho hắn 1 chiếc lệnh bài vàng kim khắc tên chiến đội.

~ Dùng nó khi nhận và trả nhiệm vụ . Còn mấy bộ này cho con dùng trước, thân phận thành viên cũng không ai biết được .

- Cảm ơn mẹ...

Hắn hôn lên má nàng cái chụt, hí hửng cất đi chiếc lệnh bài.

~ Hừm, cẩn thận một chút, con lần đầu mới tới nơi này, không phải trò đùa !

Thanh Dương cẩn trọng nhắc nhở.

- Vâng, nghe mẹ hết..

...

Hắn trở lại doanh trướng tân binh của mình, ở cùng với 14 người khác. Không được tốt như ở chỗ của Thanh Dương nhưng hắn cũng chẳng đòi hỏi gì.

Hắc Minh khoác lên chiếc áo choàng mà Thanh Dương đưa, không khỏi khen ngợi " Đồ tốt ". Có vẻ như nó rất bền, dễ chịu, vừa vặn , còn giảm đi sát thương của vài đòn tấn công.

Hắc Minh tìm tới quân vụ, những nhiệm vụ trên danh sách được ghi rất rõ ràng.

Hắn lấy thẻ bài ra, lấy xuống 1 tờ nhiệm vụ trinh sát. Dù sao hắn cũng không có ý định ngày đầu ra ngoài đã đi đánh nhau.

Hắc Minh cầm theo 1 tấm bản đồ địa hình, thân ảnh hòa nhập vào cùng với màn đêm.

Rừng rậm và núi đá chiếm phần lớn ở nơi biên giới này, và nó có lợi về địa thế cho Hỏa quốc hơn, thế nên chẳng có gì lạ Thủy Quốc thường bị mất đất và chiến tranh lan tới .

Những cái cây cao hàng trục mét, to lớn,có những cây gẫy rạp, cháy thành tro...

Hơi nóng từ những ngọn lửa âm ỉ phát ra sót lại sau đợt tấn công, mùi cháy khét lẹt, hôi bốc lên nồng nặc, thật buồn nôn !

Hắc Minh dạo quanh một vòng, đúng là thực tế vẫn hơn lí thuyết và tưởng tượng của hắn nhiều.

Chiến tranh thì thường tàn khốc mà.

Giữa một nơi ngập tràn tử khí cùng trướng khí như vậy, vẫn còn khí tức của sự sống, yếu ớt và mong manh.

Sử dụng 1 chút ma pháp cảm ứng liền có thể xác định vị trí , hắn nâng lên 1 tảng đá lớn , bên dưới là 1 đứa trẻ thoi thóp với 1 chiếc vòng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Một mũi kích phóng vụt tới., hắn nhẹ xoay người, nắm bắt lấy ngọn kích, xoay nó ném ngược trở lại.

~ Dừng tay...

Mấy người mặc áo chùm tiến lại gần chỗ hắn. Hắc Minh tự tin đứng đó, không hề sợ hãi.

Nàng ta kéo mũ chùm đầu xuống, cúi đầu :" Cảm ơn đã cứu giúp con gái ta "

Mấy kẻ đi bên cạnh ngăn cản.

- Nữ vương, không cần cúi đầu trước nhân loại này !!!

~ Im miệng!!!

Nàng giận dữ quát lớn.

~ Thứ lỗi cho sự vô lễ của đám thuộc hạ của ta...

- Bỏ đi... Nữ vương tinh linh...Đã lâu không gặp !

Hắc Minh có chút bất ngờ, không nghĩ lại gặp được nàng.

~ Chuyện dài khó nói hết, có thể theo ta về tộc trước, ta sẽ nói những gì ta biết...

Hắn không giấu nổi xúc cảm và mong muốn thể hiện qua ánh mắt, liền gật đầu.

Trăm năm qua, hắn không phải để chơi.

Không chỉ học tập và tôi luyện ma pháp, hắn còn tìm trong sử sách, những ghi chép...hoặc đơn giản là đọc cuốn nhật kí của mẹ để lại.Cũng phân rõ địch ta, những đồng minh, người bạn của mẹ và kẻ thù của người. Nữ vương tinh linh là 1 trong số ít người được mẹ nhắc tới, xuất hiện trong cuốn nhật kí như một người bạn.

Hắc Minh chuyển đứa nhỏ lại cho nàng , sinh mệnh dồi dào bao bọc lấy đứa trẻ nhỏ, cũng phá đi ma pháp biến hình trên người, là 1 thiếu nữ hoàn mỹ.

Hắc Minh không nhìn, chờ đợi nữ vương thi thuật xong , nàng mới khẽ gật đầu, mở ra 1 lối đi rồi cùng bước vào.

Một khu rừng lung linh và huyền ảo, ánh sáng lấp lánh, dịu êm, hương của rừng xanh thanh mát dễ chịu, vô cùng thư thái.

Tuy là ban đêm, nhưng khu rừng có vẻ sinh động hơn nhiều, rất nhiều tinh linh khác và cả...tiểu tiên.

Không khác tinh linh là bao, nhưng tiểu tiên rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay, đôi cánh phủ bụi tiên phát sáng lấp lánh. Nhỏ nhắn là vậy nhưng không hề yếu, ma pháp của bọn họ so với nhân loại còn mạnh hơn, nhất và về độ tinh khiết của ma lực, nên tiểu tiên cũng chia thành các hệ nguyên tố và mỗi tiểu tiên chỉ có thể sở hữu 1 hệ nguyên tố thiên sinh.

Hắc Minh cùng nàng trở lại khu rừng khiến người người nghi hoặc, nhìn hắn chằm chằm, căm phẫn, ghét bỏ...

~ Cậu ấy là con trai ân nhân của chúng ta...

Nữ vương chỉ khẽ nói 1 câu đã khiến bọn họ liền thay đổi mắt nhìn, thậm chí là hổ thẹn, không dám nhìn hắn nữa.

Trước đây tộc tinh linh tới sống ở Thiên Ma Lục, được mẹ hắn bảo hộ, giúp đỡ, vậy nên nói nàng là ân nhân cũng không sai .

Thiếu nữ kia được đưa về phòng, Hắc Minh theo nữ vương tới thư phòng của nàng.

~ Giới thiệu một chút , ta là Thiên Diệp, nữ vương tinh linh... Chúng ta đã gặp nhau lúc nhỏ rồi, nhưng có lẽ rằng con cũng chẳng thể nhớ hết được chúng !

Hắc Minh gật đầu, tuy trở về đồng nghĩa hắn cũng nhớ được phần nào kí ức, nhưng không thể nhớ toàn bộ.

~ Thực sự ta cũng chẳng biết được bao nhiêu, có lẽ vì được coi là bạn, nên nàng đã đưa chúng ta đi sớm nhất, chuẩn bị mọi thứ ở nơi này an toàn cho chúng ta....

- Nhưng mẹ rất mạnh ?

~ Ừm... Đúng là nàng rất mạnh , bình thường cũng được coi là bất tử, nhưng bị đánh thì cũng sẽ chết...Không phải chỉ có Thiên Thần, tất nhiên cũng có Nhân loại xen vào... Haha...nực cười nhất là mọi tội lỗi, ác tâm bọn chúng đổ lỗi hết do ác quỷ, ma tộc mà không tự thừa nhận hành động đáng ghê tởm của mình...

- Bọn chúng...muốn gì ?

~ Tất cả...khi đã có tham vọng...bọn chúng...muốn tất cả....ăn cướp công nghệ rồi biến đổi nó hoa mĩ hơn, rồi đặt mội cái tên cao quý hơn , nó sẽ là của bọn chúng... Thiên thần đã thắng khi lôi kéo Nhân loại tham dự vào cuộc chiến này... Còn nhân loại đã thắng khi có được nhiều hơn sức mạnh. Nàng đã đem con dân của mình ẩn giấu khỏi thảm họa, cũng tự tay nhấn chìm Thiên Ma Lục... Chỉ là, vẫn không tránh khỏi những kẻ tham lam đào bới kia...Nàng sau đó cũng biến mất, ta cũng không liên lạc được nữa...

Thiên Diệp xoay người.

Nàng tới bên kệ, lấy ra 1 chiếc hộp gỗ cùng 1 chiếc nhẫn nhỏ.

Chiếc nhẫn lóe lên, hiện lên 1 bóng hình thân thương, nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân, nàng nở nụ cười, rất đẹp.

~ Vốn dĩ là kỉ niệm tình bạn của chúng ta, nhưng có lẽ con cần nó bây giờ hơn. Còn thứ này, có lẽ là do nàng đã đoán được gì đó, nàng có từng dặn ta có lẽ con sẽ cần nó.

Hắn nhận lấy chiếc nhẫn và chiếc hộp.

Thiên Diệp bước ra ngoài, để Hắc Minh trong phòng.

Hắc Minh mở ra chiếc hộp gỗ.

Một luồng ánh sáng thoát ra, còn mang theo 1 hương thơm nhẹ của nữ nhân, một cảm giác ấm áp đến lạ thường, một vòng tay ôm lấy hắn.

Hắc Minh bất giác nhỏ lệ : " Mẹ... "

~ Đừng khóc, con yêu...

Bàn tay nàng lau đi giọt lệ, nàng vẫn vui cười nhìn hắn .

~ Mẹ xin lỗi vì không thể chăm sóc được cho con...mẹ xin lỗi...không dám chắc chúng ta có thể gặp nhau được không nữa, nhưng hãy tìm em gái con, hãy tìm Bạch Tuyết....còn có vợ con...mấy đứa nhỏ ở Nhân giới...

Hắc Minh gật đầu lia lịa, chỉ cần nàng nói hắn liền đồng ý.

- Mẹ, người đang ở đâu...

~ Mẹ...cũng không biết nữa...con trai à, đây chỉ là 1 phần lưu trữ lại, mẹ không thể nói hết được cho con. Ừm... còn có A Bích, Tiểu Liên , U Lan ...mấy đứa nhỏ này rất tốt , thực tốt nếu mấy đứa chung nhà ....Còn nếu khó khăn quá, hãy tìm mấy người Viêm Sát, tuy 4 đứa nhỏ này nghịch ngợm một chút, nhưng vẫn rất đáng tin cậy. Mẹ mong con và Bạch Tuyết sẽ có một cuộc sống bình yên...Hãy cẩn thận đối với Nhân loại và Thiên thần, bọn họ không tốt như những gì con tưởng . Nhớ kĩ...phải bảo vệ mình thật tốt...

- Mẹ....

~ Mẹ yêu con...

Ánh sáng lóe lên, hòa nhập vào với cơ thể hắn, ma pháp bên trong Hắc Minh biến động dữ dội.

Lõi đen của hắn cấp tốc bị thúc đẩy phát triển , dần dần chuyển sang màu trắng.

Khí phát ra từ người hắn dữ dội bốc lên. Thiên Diệp thấy tình hình có vẻ không ổn liền đẩy cửa bước vào.

Ma lực thuần khiết nhu hòa của nàng liền trợ giúp hắn thanh lọc ma lực, để Hắc Minh làm chủ hắn.

Đợi khi Hắc Minh ổn định lại ,nàng mới thở phào.

Hắc Minh đồng bộ ma lực trong người mình thích ứng với cái lõi trắng mới . Vốn phải mất thêm 1 khoảng thời gian nữa hắn mới có thể nâng lên lõi trắng, nhưng dưới tác động của nàng ,hắn đã có 1 cái lõi trắng hoàn chỉnh.

Hắc Minh nắm trong tay 1 chiếc nhẫn chạm khắc hình rồng màu đen, không ngần ngại đeo nó lên tay.

- Xin lỗi đã làm phiền ....

Hắc Minh xoay người, bước ra ngoài.

~ Có khó khăn gì, cứ nói với ta... Nàng đã giúp ta làm một nữ vương tốt , nhưng điều ta còn nợ, chính là 1 người bạn tốt...

- Được...

Hắc Minh vạch ra một lối đi rồi đi vào.

Trên chiếc bản đồ đã hoàn thiện, hắn quay về quân doanh trả nhiệm vụ xong liền tới trướng của Thanh Dương.

Hắc Minh không nói không rằng, ôm lấy nàng. Thanh Dương cũng nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

- Công chúa, có chuyện...

~ Để sau đi, đừng làm phiền ta...

Nghe tiếng bẩm báo bên ngoài, nàng liền nói.

- Cảm ơn mẹ....

~ Cảm xúc của con...hỗn loạn...

Hắc Minh gật đầu.

- Có những chuyện không thể nào như ý muốn được, phải không mẹ ?

~ Ừm,... Nếu khó chịu, con có thể xả hết nó ra ...

Hắc Minh lắc đầu :" Con không thể trút giận lên mẹ được... , người thực sự... rất tốt..."

Thanh Dương liền đẩy hắn nằm xuống giường, cổ áo trễ xuống quá nửa ngực, cặp vú dữa hiển lộ trước mắt hắn, ngọc thủ nàng vuốt nhẹ vài cái, dương và cấp tốc lớn lên.

- Mẹ....

~ Vậy để mẹ giúp con đi, con chỉ cần nằm yên đó thôi...

Dương vật được 2 đùi kẹp lấy, cọ xát với cửa mình, cứng càng thêm cứng.

- Vậy...nhờ người...

Để khoái cảm lấn áp lí trí, dục vọng lấn lên những suy nghĩ khác , đến khi tỉnh dậy, hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn thật, cũng thanh tĩnh hơn nhiều, mọi thứ rạch ròi từng chuyện.

Mẹ tung tích chưa rõ, nhưng vẫn còn có hi vọng.

Bạch Tuyết và...vợ hắn ? Các nàng ở Nhân giới, tuy rộng lớn nhưng không phải không thể.

Kẻ địch và đồng minh, hắn cần làm rõ từng chuyện, không thể chắc chắn đồng tộc không có nội gián hoặc như Nhân tộc là kẻ thù. Ít nhất thì bây giờ hắn có 2 người để tin tưởng : Thanh Dương và Bích Kiều.

Hắc Minh ra ngoài, hắn truyền ma pháp vào chiếc nhẫn rồng. Hắn như nghe được tiếng rồng ngâm phượng hót vang vọng rồi kết thúc. Còn có một mối liên hệ vô hình được hình thành, tuy yếu ớt ,nhưng hắn có thể cảm nhận được chúng.

" Chẳng lẽ là A Bích, Tiểu Liên và U Lan như mẹ nói ?"

Hắn hơi lắc đầu, lại cầm tờ giấy nhiệm vụ : Tấn công phân đội tiên phong phía Bắc .

Hắc Minh đeo lên 1 chiếc mặt nạ quỷ, thân ảnh phóng tới phía Bắc .

Đứng trên không nhìn xuống có thể thấy được doanh trại địch. Hắc Minh vung tay, 1 cái kết giới ma pháp giống như 1 chiếc lồng bủa vây lấy doanh trại nhỏ này.

Lưu Tinh Bão !

Hàng trăm viên lưu tinh rực lửa từ trên trời trút xuống, phá vỡ rào chắn bảo vệ trong nháy mắt, ầm ầm trút xuống khiến mặt đất rung động.

Bình địa rực lửa hiện ra trước mắt, nơi trước đó vài giây còn là 1 quân doanh của vài trăm người đã bốc hơi !

Hắc Minh thu lại kết giới, không khỏi cảm khái. Dù mới chỉ nhấc tay động chân liền đã mang sức hủy diệt như vậy, nếu toàn lực phát động, còn đến thế nào.

" Rốt cuộc năm đó tàn khốc đến thế nào "

Hắc Minh chắc chắn mẹ còn mạnh hơn cả như vậy, nhưng rồi chuyện gì đã xảy ra.

Những kẻ đối chiến cùng nàng mạnh thế nào...

Hắn xóa sạch dấu vết của ma lực và ma pháp cao cấp, tốt nhất cứ để nguyên nhân hủy diệt chỗ này là 1 bí ẩn đi.

...

Tiếng long ngâm phượng hót vang vọng bên tai, khiến nàng bừng tỉnh.

~ Ta sẽ kế vị !

Thanh âm cao ngạo, lạnh như băng phát ra.

~ Tiểu nữ sẽ đi bẩm báo ngay...

Nàng lấy ra một chiếc nhẫn , đeo lên ngón áp út của mình, một mặt thương nhớ và mong chờ ,nào có chút lạnh lùng cao ngạo nào, bây giờ ra dáng 1 người hiền thê mong ngóng phu quân của mình hơn.

Ở 1 nơi tối tăm và u ám khác, ánh lửa lập lòe, ghê rợn, 1 tên thiếu niên mặt trắng như không còn giọt máu khẽ cười như rít lên, thật đáng sợ, hạ thân không ngừng thúc mạnh vào âm đạo nữ nhân bên dưới. Nàng ta mệt nhoài, há hốc, trợn mắt đón nhận đợt tinh dịch phóng tới.

- Ah...cuối cùng người cũng quay lại rồi, quân vương của thần...hahaha....

Một thiên thần thánh khiết bừng tỉnh, ma lực dâng trào , ma pháp tạo ra một cánh cổng , nàng không chút do dự liền bước vào. Nếu nàng không đi, nỗi lo sợ trong nàng ngày càng lớn, nàng lại càng thêm bất an...Nàng hi vọng, ngày đó tuyệt nhiên đừng bao giờ tới.