Rong ruổi cả tuần trời trên lưng ngựa khiến ai nấy đều chán nản.
Nhưng với hắn thì không.
Với nàng, hắn sẽ được hưởng những gì tốt nhất ! Thế nên chính hắn cũng phải đàm phán với nàng , khi nào nguy cấp mới ra tay giúp đỡ.
Nếu không sợ rằng nàng sẽ loại trừ hết mục tiêu , hắn muốn thử tay cũng khó.
- Chú ý cẩn thận ...
Người đi đầu cố ý nhắc nhở đoàn người đề phòng cảnh giác, hẳn là đã tới khu vực có thú vật ma pháp rồi đi.
Thanh Dương thả hắn khỏi vòng tay mình, nhẹ nhắc nhở :" Chú ý cẩn trọng "
Hắc Minh khẽ gật đầu, nở 1 nụ cười tươi rói với nàng, tự tay cầm lấy cương ngựa.
Hắc Minh thúc ngựa chạy nhanh về phía trước , phong nguyên tố gia tốc tăng cường lên đôi chân.
Những tên nước hình thành, bắn vun vút xuống 2 bên .
~ Cẩn thận bầy soi !!!
Ai đó thét lên.
Đang ngả ngón chán nản, nhiều người cảm thấy hứng thú trở lại, cũng phát hiện ra bầy sói, phát động ma pháp tấn công.
Oanh tạc 1 hồi, ai nấy mới có chút sợ hãi, đám sói kéo đến rất đông, dường như tới mãi không hết.
Hắn nhìn chằm chằm con sói trắng to vật vã như 1 cái xe tải đứng chắn giữa đường, xung quanh nó có cả ngàn con sói khác, mà dường như chúng nó vẫn chưa tụ tập hết vậy.
- Tập trung đánh con đầu đàn !!!
Cả đám người phân tán tập trung nhìn về phía con sói đầu đàn .
Nhưng muốn tấn công con đầu đàn thực khó, lũ sói kia hết sức bảo vệ nó.
Khó nhằn rồi đây.
Hắc Minh thầm nghĩ, vẫn là dùng vài cái ma pháp phèn phèn Hạ cấp trở xuống.
Con sói kia không hề tấn công, luôn đứng trên mặt đất , để đám sói nhỏ lao tới.
Ánh mắt hắn lóe lên, Hắc Minh nhếch mép.
Thủy Kích
Một cột nước từ dưới mặt đất ngay chỗ con soi đầu đàn bắn vụt lên, con sói kia lập tức nhảy qua 1 bên mà tránh đi, khi đó thì phân nửa những con sói khác đều như tê liệt trong thoáng chốc vậy
Hắc Minh lẩm nhẩm chú pháp, tiếp tục lao tới.
Cột nước lần nữa bắn lên khiến con sói nhảy qua 1 bên tránh né, để đàn sói nhỏ hơn xông tới cắn xé hắn.
Phong Đao
Lốc xoáy với những đao khí bất ngờ từ bên trên giáng xuống ngay vị trí con sói tránh né găm lên người nó ,nhuộm đỏ bộ lông trắng .
Thiên Hỏa Kiếm !!!
Thanh kiếm khổng lồ rực lửa đánh tới, suýt chút nữa chạm tới cả người hắn. Con sói đầu đàn bị chẻ làm đôi .
Đám sói nhỏ cũng bỏ chạy.
Đám thiếu niên nam nữ phía sau ha hả cười lớn, vây quanh kẻ vừa tạo ra cây kiếm rực lửa vừa rồi.
Hắc Minh chẳng mấy quan tâm, trở lại chỗ Thanh Dương.
Hắn ngồi sau mà ôm lấy nàng.
- Mẹ...phải chăng con cũng có quà chứ ?
~ Hừm...vậy tùy con chọn lựa đó !
Nàng khẽ cười, hơi nhích lại phía sau.
Hắc Minh cười tà ,hơi nâng nàng lên, xé rách 1 lỗ trên quần nàng, dương vật nóng hổi tìm tới âm đạo rồi đặt nàng xuống.
Thanh Dương gương mặt đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh.
~ Ưm...con ...thật là...
Hắc Minh cười, ôm lấy eo nàng.
- Tại con muốn được mẹ bảo bọc đó chứ !
Dương vật được âm đạo nàng chặt chẽ ôm lấy, ấm nóng, ẩm ướt.
Những bước chân ngựa hòa cùng nhịp nhấp , nhẹ nhàng nhưng tràn đầy khoái cảm.
Thanh Dương khẽ rên.
- Mẹ...người thật dâm dục mà...phải chăng con hiểu tâm ý của người sớm hơn...
Từng thớ thịt nàng lại siết chặt.
Hắc Minh cũng hừ hừ ôm nàng , nói tiếp.
- Người thích chúng ta quan hệ như thế này phải không, một tình mẹ con đặc biệt...
Thanh Dương đan lấy tay hắn, khẽ gật đầu.
~ Mẹ...ưm...muốn có con từ rất lâu rồi....
Hắn thúc mạnh vào trong nàng, đâm tới tử cung, nàng siết chặt, đón nhận dòng tinh dịch ấm nóng phóng vào bên trong, thân thể phập phù dựa vào Hắc Minh.
- Người thật tuyệt...
Hắc Minh ôm nàng, mọi chuyện vẫn cứ đều đặn diễn ra, bất cứ lúc nào khi nào, bất kì ở đâu, chỉ cần hắn muốn nàng đều đáp ứng.
" Không ngờ tên Đình Long Huyên này khi đó lại gây ấn tượng với nàng như vậy...coi như không đến nỗi vô dụng "
Nhưng kể từ sau khi gặp phải đàn sói kia, mọi chuyện lại trở về như cũ, tối ngày rong ruổi trên lưng ngựa.
Có Thanh Dương phụng bồi nên hắn cũng chẳng thấy khô khan chút nào, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
Thanh Dương tiếng gả tới Thanh Thủy gia tộc, lão cha Đình Long Huyên là Đình Long Đàm không những không có phúc chạm vào nàng thì chớ, còn ngược lại, phải e dè kiêng nể với nàng.
Thanh Dương còn là người giám sát Thanh Thủy gia tộc !
Tất nhiên thì cái gia tộc này phải có điều đặc biệt mới khiến hoàng đế để Thanh Dương giám sát.
Đó chính là Giả Kim Thuật ! Đặc biệt là chế tạo vũ khí , hầu hết vũ khí quân đội đang dùng là từ Thanh Thủy gia tộc chế tạo. Chúng tốt hơn rất nhiều so với được làm từ những nơi khác.
Và đặc biệt là, thằng lợn Đình Long Huyên này chẳng có 1 chút tin tức gì về việc gia tộc mình làm, nhiều nhất là gái gú, rồi ăn và ngủ...và rồi lại...gái...
Đúng là chỉ việc an nhàn hưởng thụ , ăn chơi đập phá mà.
Thanh Dương còn biết nhiều hơn ah...
~ Con đó... Tối ngày ăn chơi, đến nhà cũng chẳng về , làm sao biết được...
Thanh Dương nhẹ vuốt mái tóc hắn.
Hắc Minh khẽ cười :" Nhưng bây giờ con mới có động lực để về chứ ?"
~ Ừm...ngày mai nữa là tới nơi rồi...
- Vâng...
Hắc Minh úp mặt vào đùi nàng, ngọ nguậy một hồi mới chịu nằm yên một chỗ.Thanh Dương định nói gì đó lại thôi. Để mình nàng lo là được rồi, hắn cứ vui vẻ tự nhiên là tốt rồi.
~ Con trai....
- Ân...con thấy rồi...
Hắn liền bật dậy.
~ Chú ý cẩn thận một chút.
- Vâng...
Hắn khẽ cười, Hắc Minh nhanh nhẹn lẩn vào lùm cây rồi biến mất.
Thanh Dương cũng đứng dậy, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên 1 cành cao mà đứng.
~ Bài kiểm tra bắt đầu rồi...
Nàng liếc nhìn một chút, người phóng đi về nơi tập kết.
~ Tham kiến công chúa điện hạ !
~ Hửm, Thiên Diệp , là ngươi dẫn đội sao ?
~ Vâng, công chúa...
Thanh Dương gật gù :" Được rồi, đi xem người của các ngươi nữa "
~ Vâng, công chúa, tiểu nữ cáo lui trước.
Tiếng la hét bên kia cũng vang lên khá ồn ào , Thanh Dương chỉ khẽ cười, chờ mong .
~ Ta cũng đi xem thử !
Thanh Dương liền đi theo nàng đến điểm hội quân.
Tinh thần của đoàn người vốn đã chán nản với quãng đường dài, lại thêm tin tức sắp tới nơi thì càng buông lỏng, thế nên không cần đoán trước cũng biết được kết quả thảm hại.
Người nào người đó nhếch nhác đều trong vai tù binh . Nam nữ đều là ăn đòn 1 trận cả ! Dù sao chiến trường cũng chẳng phải chỗ để vui đùa , nguy hiểm rình rập bất kì lúc nào .
Tiếng kèn tập hợp vang lên, đội đột kích trở lại báo cáo.
- Báo cáo phó tướng, toàn bộ đã bị bắt lại !
~ Không...vẫn còn thiếu !
Thanh Dương ngắt lời ,nhìn quanh, vẫn nụ cười luôn nở trên môi kia khiến Thiên Diệp nghi hoặc .
~ Công chúa, vẫn thiếu ai sao ?
~ Ừm ,...
Nàng gật đầu, 1 mái vòm ma pháp bảo vệ lấy toàn bộ người ở đây , trên đầu bọn họ, những cây gỗ từ trên trời chút xuống như mưa, va vào vòm bảo vệ, vỡ nát.
Thanh Dương tạo thêm 1 cái kết giới bảo vệ nàng với cả Thiên Diệp. Sau cùng là những cây gỗ lửa lao rào rào xuống.
Chỉ khoảng 5 phút , tất cả đã ngừng lại.
Mùi hương thơm nhẹ lan tỏa, ai nấy đều bất giác gục xuống.
Thiên Diệp kinh hãi.
Vậy mà bị tập kích ngược lại ? Hơn nữa các nàng mới là kẻ chủ quan!
~ Được rồi con trai, không cần đánh nữa...
Thanh âm của nàng vang vọng,một lúc sau Hắc Minh mới ' hớt hải ' chạy từ trong rừng ra, trên người phủ đầy bụi đất, đen nhèm.
~ Lại đây nào...
- Có lẽ con nên đi tắm trước thì hơn...
~ Vậy chúng ta đi trước !
Nàng không nhiều lời liền ôm lấy Hắc Minh ,hóa thành tia sáng vụt đi.
Thiên Diệp ngây ra một hồi, không phải không biết quan hệ của 2 người, mà chính là không ngờ được lại bị 1 tên mình đầy tai tiếng, không chút thành tích như Đình Long Huyên đánh bại.
Hơn nữa, phản công trong một thời gian ngắn như vậy... hắn nhất định không phải một tên đơn giản.
Nhìn những mảnh gỗ nát vụn còn tươi mới còn có 1 lớp dầu ẩm , nàng thử đốt nó một chút liền tỏa ra mùi hương thơm dịu vừa rồi liền không khỏi dùng ma pháp thanh tẩy duy trì tỉnh táo.
Bàn tay nhỏ nắm chặt, 1 cước dậm mạnh xuống đất :" Tất cả tỉnh dậy cho ta !!! "
Tiếc là kẻ nào kẻ đó vẫn nằm im !
Thủy nguyên tố kết tinh thành sóng nước đánh vào ,khiến không ít người bị sặc .
~ Tỉnh lại !!!
Thanh âm trấn tĩnh tâm trí đám người ngơ ngác nhìn nhau...
...
Thanh Dương mang Hắc Minh về doanh trướng của mình, giúp hắn tắm gội qua 1 lượt.
- Mẹ, người không sợ bọn họ bàn tán sao ?
~ Hửm, bọn chúng dám sao ?
Bầu sữa mềm mịn chà xát lên lưng hắn, ngọc thủ vuốt ve dương vật, Hắc Minh chỉ cần dựa vào nàng mà hưởng thụ.
~ Không ngờ con lại làm như vậy...con bé chắc sẽ ghim con lắm đấy.
- Hửm..., con làm gì sai sao ?
~ Không, ghen tị với con đấy...' Tân binh ' lại hạ một chiến đội khá mạnh, sắp tới sợ rằng con khó yên rồi...
- Hừm, cùng lắm đã có mẹ bảo kê !
Hắc Minh bĩu môi, nàng bật cười, xoa xoa đầu hắn, gật gật.
- Ân, nhưng dù sao cũng chỉ là bài kiểm tra, không thể so được với chiến trường, hơn nữa dù sao cũng là người mình, tân binh, bọn họ nương tay, đó đã là lợi thế của con rồi...
~ Ừm...nhưng đúng là người mình, thì bọn họ chủ quan và khinh thường là sự thật, đó là điều tối kị.
Hắn xoay người lại, ma thủ nâng đùi nàng lên, dương vật tại âm đạo đi vào.
- Bây giờ là thời gian của mẹ và con...
Thanh Dương dựa vào thành gỗ ,bám lên vai Hắc Minh, đón nhận những cú huých mạnh mẽ và sướng khoái. Hắn ôm chắc eo nàng , mạnh bạo đâm tới, hai người như hòa làm một, hơi thở dốc, tiếng rên rỉ khoái lạc đều đều phát ra.
Mây tạnh mưa tan, hắn thỏa mãn ôm lấy Thanh Dương mà thiếp đi, dương vật quyến luyến chẳng muốn rời khỏi tổ ấm, ma thủ ôm chắc ngực sữa của nàng.Thanh Dương vòng tay ôm lấy Hắc Minh vào lòng, thỏa mãn cười vui, ngắm nhìn hắn ngủ một chút rồi cũng ngả người nằm xuống ôm lấy hắn ngủ đi.
Tỉnh lại, Thanh Dương vẫn một mực ôm lấy hắn không rời.
Thời gian qua nàng luôn thật lòng đối xử, thật khiến hắn còn lầm tưởng thành mẹ ruột.
Nàng quá tốt với hắn trong khi hắn lợi dụng thân phận của Đình Long Huyên .
Hắn thèm muốn thứ tình cảm này, có người lo lắng, chở che , thật ghen tị với tên Đình Long Huyên khi có một người như nàng...
~ Dậy rồi sao ? Tốt hơn thì con nên ngủ thêm lúc nữa...
Nàng khẽ nói.
- Ân...có người thật tốt...
Ngọc thủ nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve, quen thuộc, dễ chịu.
~ Có gì khó thì nói ra với mẹ...Nhất định mẹ sẽ giúp con...
- Vâng.....Mẹ...
~ Uh...
- Hãy ở bên con....
~ Ừm...cho dù có chuyện gì đi nữa, mẹ cũng sẽ ở bên con mà !
...
Hắc Minh được Thanh Dương dẫn tới chỗ tập trung của tân binh. Hắn đến muộn, nhưng là Thanh Dương đi cùng, ai dám nói gì, lại thêm, hắn là kẻ duy nhất được thông qua bài kiểm tra đầu tiên.
Hắc Minh điềm nhiên đứng vào hàng cuối như không có chuyện gì xảy ra. Như Thanh Dương nói, nữ nhân mà Thanh Dương nói - Thiên Diệp kia cứ nhìn hắn chằm chằm, hẳn là bản thân bị ghim rồi . Hắn nhìn Thanh Dương rồi chào nàng 1 cái, khẽ cười.Thanh Dương cũng cười, hơi lắc đầu. Thiên Diệp trừng trừng nhìn hắn.
~ Tiểu quỷ này...
Thanh Dương khẽ cười, xoay người rời đi.
~ Các ngươi đã nghe hết rồi, bây giờ thì tự tìm chiến đội của mình đi...
Thiên Diệp chẳng thèm nhìn hắn nữa, nói lớn. Hắc Minh tới muộn , đâu có thông tin gì , nàng chính là muốn mặc kệ hắn !
Người người tản ra, bắt đầu di chuyển, Hắc Minh lười biếng, tìm lấy 1 cái gốc cây đặt lưng ngồi xuống, không nhanh không chậm, rất là thư thái đây.
Thiên Diệp hừ hừ trợn mắt rời đi.
Hắc Minh trước tiên cứ đánh 1 giấc cho thỏa mãn đã...