Chào m.n , mình viết còn non nên mong mọi người góp ý giúp mình ạ. Thường thì sẽ khoảng 1 ,2 chương / ngày tùy vào lúc bận lúc rảnh , cũng có thể hơn. Sẽ cố gắng ra đều, m.n góp ý cmt đã là động lực để mình viết rồi. Cảm ơn m.n . Chúc m.n đọc truyện vui vẻ.
Trên một hành tinh xanh, ở 1 đất nước nọ,...
Thiếu niên gầy guộc, hốc hác, nhìn như 1 cái xác sống biết đi, chỉ còn lại da bọc xương, mái tóc trắng bạc , con ngươi đỏ máu. Đó chính là Hắc Minh, trong kí ức của thiếu niên khốn khổ ấy chỉ còn lại hình ảnh người mẹ và đứa em gái nhỏ bé, mờ nhạt, vô cùng mờ nhạt. Nhưng họ luôn mỉm cười và dang rộng vòng tay.
Động lực để Hắc Minh tiếp tục lết đi, một cách vô định.
Không trại mồ côi nào dám nuôi dưỡng, cũng chẳng ai dám lại gần đứa trẻ bị nguyền rủa.
14 tuổi, chỉ trong 7 năm đã tới 7 trại mồ côi, 3 gia đình nuôi dưỡng nhưng đi tới đâu chỉ còn là nỗi bất hạnh tới đó. Trại mồ côi cháy, động đất, tai nạn, cướp,...
Không nơi nào không xảy ra chuyện, cũng có những mẩu tin truyền tai nhau, những người lại gần cũng sẽ chịu bất hạnh.
Không ai dám lại gần Hắc Minh nữa. Thương quá, có những người để lại một chút thức ăn rồi bỏ đi, để Hắc Minh tới lấy. Đó có lẽ là 1 điều tốt hiếm gặp...nhưng người đó vì băng qua đường bị xe đâm trúng mà chết... Hắn không dám lại gần ai nữa, cũng không dám tiếp nhận lòng tốt của họ nữa.
Ngọn núi hoang vắng , kể cả những con thú cũng sợ hãi mà chạy trốn khỏi hắn. Cỏ cây héo úa dần .
Hắc Minh nằm xuống một thân cây bị đốn ngang, ngửa mặt nhìn bầu trời đỏ sậm, tối dần .
Hắc Minh ngất đi, lúc tỉnh dậy, trăng cũng lên tới đỉnh đầu.
Trăng tròn, to và rõ.
Nhưng trong mắt hắn, nó thật ảo não, thật đáng thương, cô độc một mình trên bầu trời cao tăm tối.
Chiếc vòng đeo trên cổ sáng loáng, nó phát ra ánh sáng nhu hòa, ấm áp như an ủi Hắc Minh .
- Mẹ...em....2 người đang ở đâu...Con muốn về nhà !!!
Hắc Minh nấc lên, khóe mắt lệ trào.
Hắc Minh thèm muốn vòng tay của người, ôm ấp, bảo bọc, muốn có 1 gia đình nhỏ vui cười hạnh phúc .
Hắc Minh không oán hận hai người, mà còn sợ hãi, sợ hai người xảy ra chuyện nên mới không thể tìm mình.
Nhưng bộ dạng này của hắn....
Có lẽ hắn không nên tìm 2 người thì hơn...
Hắc Minh nắm chặt chiếc vòng, bàn tay nứt nẻ, yếu nhợt bật máu, thấm đượm chiếc vòng.
Một ánh sáng thần bí lóe lên khiến Hắc Minh choáng váng rồi ngất lịm.
~ Minh, em con cười với con nè...
~ Minh, lại đây...
~ Minh...
~ A ...tai...( anh trai )
Những hình ảnh của người mẹ và em gái như đổ dồn vào đầu hắn, làm cho hình ảnh của 2 người ngày càng rõ ràng hơn.
Người mẹ với mái tóc như thác bạc, tuôn dài, óng ả, đôi mắt đỏ ,nhưng hiền dịu, nhu hòa , yêu thương nhìn hắn.
Người em bé nhỏ với mái tóc và đôi mắt cùng màu, nhỏ xinh, tinh nghịch.
- Mẹ... Bạch Tuyết....
Không chỉ nhớ tới hình ảnh của 2 người, những kí ức xưa cũ đổ về.
Mẹ của Hắc Minh, 1 Ma vương thống trị Thiên Ma Lục , người làm Thần Nhân kinh sợ lại thất bại trong Đại Chiến Thế Giới lần thứ 3. Nàng nhấn chìm Thiên Ma Lục , giải tán hết Thất Sát Quỷ , ma nhân quỷ tộc toàn bộ đưa đi ẩn náu ,ngay cả nàng sau đó cũng biến mất, giấu đi 2 người con của mình.
Có lẽ do gấp rút mà hắn xảy ra vấn đề nên lưu lạc tới Trái Đất, chiếc vòng cổ đã đưa hắn trở về ' nhà '.
Ngôi nhà thực sự!
Chiếc vòng phát sáng đủ để hắn nhìn thấy một khoảng. Hoang tàn, lạnh lẽo và đổ nát.
Bức tranh lớn treo tường cháy nham nhở, mẹ, Bạch Tuyết và hắn.
Hắc Minh tìm cách gỡ xuống bức tranh. Loay hoay một hồi, cuối cùng hắn cũng có thể gỡ được nó xuống. Tuy vướng víu, nhưng hắn muốn giữ nó.
Phần lớn cung điện đã bị tàn phá đổ nát, tối tăm và lạnh lẽo, nhưng hắn không sợ. Nơi đây chính là nhà hắn, dù nó thế nào thì cũng là nhà của hắn.
Nhưng nếu chỉ có 1 mình thì hắn cũng chẳng lo sợ...cơ mà, nơi này có vẻ không chỉ có mình hắn.
Tiếng lạo xạo , vù vù xé gió, đôi khi là tiếng bước chân phát ra.
Hắn tiếp tục bước đi, rồi bất ngờ gục xuống. Thân thể này đạt tới giới hạn rồi. Ngay cả mắt cũng không nghe lời, nặng nề trĩu xuống.
Bây giờ hắn không muốn chết, hắn đã trở về nhà, hắn muốn sống !
Tiếng gió lạnh thổi ù ù bên tai, Hắc Minh ôm lấy bức tranh vừa lạnh, vừa mệt cả thể xác lẫn linh hồn hắn lịm dần.
Không biết trải qua bao lâu, hắn lần nữa tỉnh lại, ấm áp và no đủ hơn.
Hắn nằm trên 1 chiếc giường xa hoa , Hắc Minh ngơ ngác.
~ Thiếu chủ, người đã tỉnh dậy rồi !
Thanh âm dịu nhẹ vang lên, Hắc Minh lập tức quay lại nhìn.
- Tiểu Nữ.... ?
Hắc Minh vô thức gọi lên cái tên này.
Nữ nhân mặc trang phục người hầu trước mắt, cung kính ,nàng hơi cúi người, 2 cánh hắc vũ mở rộng rồi thu lại.
~ Vâng !
Nàng nhẹ nhàng đáp lại.
Hắc Minh nhào chạy xô tới, ôm lấy nàng.
Tiểu Nữ không phải tên nàng, nhưng là cái tên hắn gọi nàng, người hầu gái của mẹ đã chăm sóc hắn từ lúc mới chào đời. Mỗi khi không ở bên mẹ thì đều tìm tới nàng đầu tiên.
Tiểu Nữ nhẹ nhàng bế lấy thân thể gầy yếu của Hắc Minh trở lại giường.
~ Người nên nghỉ ngơi.
Ôn nhu, hiền dịu, nàng vẫn luôn như vậy.
~ Thiếu chủ, người lớn rồi, không nên khóc...
Hắc Minh chỉ ôm lấy nàng, run rẩy. Tiểu Nữ ôm lấy Hắc Minh, xoa nhẹ tấm thân gầy guộc, 2 cánh bao bọc lấy hắn.
~ Có thể không bằng được chủ nhân, nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt hơn...
Nàng nói, hắn lắc đầu , ôm lấy thân thể của Tiểu Nữ.
Sự ấm áp lại làm hắn ngất đi một lần nữa.
Hắc Minh ngậm lấy đầu ti nàng, mút lấy mút để những giọt sữa ngọt ngào.
Mọi chuyện diễn ra trong vô thức, đến khi hắn tỉnh lại, chẳng dám nhìn nữa.
~ Thiếu chủ, người quá yếu nhược rồi... Tiểu Nữ sẽ chăm sóc cho người !
Tiểu Nữ lại kéo xuống lớp áo, để lộ ra bầu vú lớn còn to hơn cả đầu hắn. Tuy vậy, nàng không hề cảm thấy bất tiện hay khó khăn gì cả.
~ Thiếu chủ...
Hắc Minh ngậm lấy đầu ti của nàng, tuy có chút ái ngại, nhưng Tiểu Nữ dang rộng vòng tay, ôm lấy Hắc Minh, 2 cánh ấm áp, nâng đỡ hắn. Hắc Minh như đứa trẻ mới sinh vậy, liên tục uống lấy sữa của nàng.
Mỗi ngày đều là như vậy, Tiểu Nữ mang theo Hắc Minh bất kể mọi nơi, những việc dọn dẹp như thường lệ.
Suốt khoảng 1 tháng như vậy, cơ thể Hắc Minh mới như có chút sức sống, có chút da thịt.
Tiểu Nữ đặt hắn xuống giường, Hắc Minh lại nhào tới ôm lấy nàng.
~ Thiếu chủ....
Hắc Minh ôm lấy nàng , vật xuống giường, thân thể đè lên người nàng.
~ Ah....
Tiểu Nữ cảm nhận được gì đó, khẽ cười. Bàn tay nàng tìm tới dương vật ấm nóng, to lớn .
~ Có lẽ thứ này được ưu tiên nuôi dưỡng chăng...thiếu chủ vẫn còn gầy quá...
- Tiểu Nữ !
Hắn ngậm lấy đôi môi ngọt của nàng. Tiểu Nữ hé miệng , chiếc lưỡi thơm ngọt dâng lên cho hắn.
Hắc Minh mút lấy nó, dương vật lớn càng lớn trong tay nàng, nó bất ngờ được tiến nhập 1 nơi ẩm ướt, chật chội.
~ Thiếu chủ, không nên nhìn chuyện khác nếu có người đối diện đang nhìn đâu...
Bầu vú mềm mại ép chặt lên ngực hắn, dương vật được âm đạo nàng bóp chặt. Đôi môi cũng bị Tiểu Nữ khóa lấy.
Hắc Minh cảm thấy nguồn năng lượng ấm áp rót vào cơ thể mình, vô cùng dễ chịu. Thân xác được Tiểu Nữ hết mình phục vụ, khoái cảm dâng trào .
Tinh dịch ấm nóng liên tục bắn vào trong tử cung nàng, trên người nàng.
Tiểu Nữ mút sạch tinh dịch còn vương trên dương vật, lau sạch người hắn.
~ Thiếu chủ, nên nghỉ ngơi sớm...
Hắc Minh khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy nàng.
Đợi Hắc Minh thiếp đi rồi, Tiểu Nữ mới nhẹ thở ra, có chút mệt mỏi, khóe miệng vui tươi, cũng ôm lấy Hắc Minh.
~ Thiếu chủ...người phải sống thật tốt.
Hắc Minh cùng nàng vui vẻ sống qua ngày, nhưng hắn phát hiện, Tiểu Nữ rõ ràng ngày càng xuống sức.
Hắc Minh ôm lấy nàng thiếp đi.
Tiểu Nữ thở phào, nhẹ gỡ lấy tay hắn , kéo mền đắp lên người Hắc Minh, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vòng tròn ma pháp hoàn thiện , Tiểu Nữ ngã gục, cố gượng dậy.
Hắc Minh chạy vụt tới, đỡ lấy nàng.
~ Thiếu chủ...
- Tiểu Nữ, xảy ra chuyện gì...đã xảy ra chuyện gì ?
~ Ah, thiếu chủ....Tiểu Nữ rất vui khi được gặp lại người...người nhất định phải sống tốt đấy !
Thân thể của Tiểu Nữ dần hóa hư ảnh, mờ nhạt dần, ánh sáng vòng tròn ma pháp lóe lên.
~ Thiếu chủ, hôn Tiểu Nữ...
Hắc Minh hôn lấy nàng , cũng ôm chặt nàng.
~ Tiểu Nữ... Hạnh phúc ....
Vòng tròn ma pháp sáng lóa, thân thể Tiểu Nữ cũng tan biến dần, ma pháp từ vòng tròn truyền vào Hắc Minh là của nàng.
- Tại sao....Tiểu Nữ!!!
Hắc Minh gầm lên.
~ Vì em yêu người, thiếu chủ...
Tiếng của nàng vang vọng, rồi biến mất trong hư vô.
Hắc Minh gục ngã trong vòng tròn ma pháp.
Con ngươi đỏ huyết hình sao 9 cánh, tâm nhãn thu nhỏ, những câu ngọc xoay quanh tâm nhãn,
Hắn quay lại phòng, 1 chiếc hộp gỗ nhỏ chứa đựng 1 chiếc trâm ngọc . Chiếc trâm cài của Tiểu Nữ, còn có 1 bức thư ma pháp lưu lại.
~ Lúc người nhìn thấy nó, hẳn là Tiểu Nữ cũng không còn nữa rồi, xin lỗi vì hành động ích kỉ của em, người sẽ không ghét em chứ ? Tiểu Nữ đã luôn chờ đợi người, và người đã quay lại, em cảm thấy rất vui, nhưng thật đau xót làm sao, người hẳn đã trải qua thời gian không mấy tốt đẹp nhỉ... Em không biết làm gì hơn là dâng hiến lên sức mạnh và linh hồn mình. Nó làm em cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Xin thứ lỗi vì sự ích kỉ của mình , thiếu chủ... Em rất yêu người, vì vậy cũng hãy sống thật tốt nhé, cho cả em nữa nhé...
- Tiểu Nữ thật xấu tính...tại sao lại bắt ta sống cho cả phần của em chứ, tại sao em không tự sống , tại sao em không ích kỉ hơn chút nữa...tại sao em phải hi sinh nhiều như vậy...
~ Tại vì em yêu người....
Dòng cuối của bức thư hiện lên rồi biến mất.
Hắn nắm chặt chiếc trâm ngọc, bỏ lại vào trong hộp gỗ.
Tiểu Nữ đã dọn dẹp cung điện, cũng mở lại đường tới thư phòng và bảo khố. Thức ăn dự trữ luôn đầy ắp.
Nàng đã làm nó trong suốt thời gian qua.
Hắc Minh cầm bức tranh và hộp trâm, đi tới thư phòng.
Hắn cần nắm vững ma pháp , không được để những thứ Tiểu Nữ đã trao cho mình trở nên vô ích.