Giản Thất trầm mặc không nói, cúi người đưa tay cầm ly nước trước mặt, Sở Vũ Hàm vô thức liếc nhìn hai ly rượu hoa quả cô để đó, Giản Thất nhìn thấy phản ứng dưới đáy mắt của cô ta, không nói gì, chỉ lấy ly nước trước mặt uống một ngụm.
Cầm ly, không có ý định đặt nó xuống.
“Thất Thất, xin lỗi, có thể tha thứ cho tớ không?” Sở Vũ Hàm sắp khóc, hai mắt đỏ hoe.
Mọi người bắt đầu an ủi Sở Vũ Hàm, cố gắng hết sức để thuyết phục Giản Thất.
Trong lòng Giản Thất cười lạnh, có một số chuyện không xảy ra trên người mình, mọi người đều cảm thấy có thể dễ dàng tha thứ!
Giản Thất ngày hôm đó đã chết rồi, nếu như không chết, hậu quả sẽ là bị bôi nhọ, toàn bộ cuộc đời bị hủy!
Bây giờ dựa vào những giọt nước mắt cá sấu này, mọi người đều cảm thấy rằng cô thật nhỏ mọn.
Thật sự rất lố bịch!
Giản Thất liếc nhìn Sở Vũ Hàm, người đang nhìn cô đầy ủy khuất, đặt ly nước trong tay xuống, cầm hai ly rượu mà Sở Vũ Hàm vừa đặt lên bàn, nhanh chóng đổi vị trí.
Mọi người đều tập trung vào Sở Vũ Hàm nên không ai thấy hành động này của cô.
Bao gồm Sở Vũ Hàm vừa hoàn hồn cũng chỉ nhìn thấy Giản Thất cầm hai cái ly lên.
Cô sợ Giản Thất cầm phải cái ly bên cạnh cô, vì vậy nhanh chóng cầm ly lên, cầm cái ly rượu hoa quả cô vừa bỏ thuốc cho Giản Thất.
"Thất Thất, tha thứ cho tớ được không?"
Giản Thất câu môi, vươn tay nhận lấy cái ly, khóe miệng nở nụ cười có chút xấu xa, ngay cả động tác cũng lộ ra vẻ soái khí, kiêu ngạo.
Giản Thất cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của Sở Vũ Hàm.
Sở Vũ Hàm kích động, nhanh chóng uống cạn rượu trong ly, sau đó dốc ngược ly cho Giản Thất xem.
Giản Thất giật giật khóe miệng, ý cười châm biếm xẹt qua mắt, uống cạn ly rượu trái cây.
Giản Thất vừa uống xong, cửa phòng riêng bị mở toang, mọi người đều nhìn ra ngưỡng cửa, một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở cửa, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, đường nét mê hoặc, cái khí thế mạnh mẽ trời sinh kia khiến cả phong lập tức im lặng.
Ánh mắt của người đàn ông quét xung quanh, cuối cùng rơi vào người Giản Thất.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc ly cô đã uống sạch, lông mày lập tức cau lại.
Sải bước về phía Giản Thất, anh trực tiếp vươn tay cầm lấy chiếc cốc trong tay cô ném sang một bên, động tác của anh rất gọn gàng sạch sẽ, dường như có chút tức giận.
Chiếc cốc vỡ tan tành, Giản Thất ngay lập tức bị lôi ra khỏi phòng.
Khi mọi người hoàn hồn, Giản Thất không còn ở trong phòng nữa rồi.
Sở Vũ Hàm cau mày sao Giản Thất có thể rời đi lúc này cơ chưa!
Cô nhanh chóng đứng dậy đuổi ra ngoài.
Giản Thất nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông bên cạnh có chút ngạc nhiên, cười nói: "Tiểu Đường Đường, sao anh lại ở đây?"
Đường Cận Ngự không nói chuyện, trực tiếp kéo người vào một phòng cách đó không xa, mở cửa, tất cả những người đàn ông bên trong nhìn Đường Cận Ngự kéo cô vào, ngay lập tức đừng lại động tác.
Giản Thất bình tĩnh chào hỏi: "Hi, mọi người có khỏe không?"
“Giản Thất?” Một tiếng thốt lên từ trong đám đông, rõ ràng Phong Diệc rất vui vẻ.
Giản Thất thuận tiện liếc mắt theo, khuôn mặt quen thuộc, nhưng sạch hơn trước rất nhiều.
Đây là nhân viên đoàn phim cùng Đường Cận Ngự đến đoàn làm phim đúng không?
Cho nên những người đàn ông trong phòng này là đồng nghiệp của anh ấy? Hay là thủ hạ?
"Phong Diệc, đây là nữ thần của anh sao?” Người đàn ông có số hiệu cá sấu cười đùa.
Phong Diệc nhìn chằm chằm Giản Thất: "Giản Thất, cô sao vậy..."
"Tôi đi đây!” Đường Cận Ngự ngắt lời Phong Diệc trực tiếp đưa Giản Thất lúc này đang chuẩn bị nói chuyện phiếm với mọi người rời đi.
"Ông chủ, anh làm gì vậy..." Phong Diệc không khỏi hét lên một tiếng, nhưng cửa đã đóng rồi.