Dù sao thì ban đầu không ai tin lời Giản Thất, nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ trúng tuyển vào trường đại học quân đội chính quy.
Ai biết được người ta dùng điểm số cao nhất trong kỳ thi tát vào mặt mọi người.
Giản Thất bình tĩnh vào phòng, một mình tìm chỗ ngồi.
Tuy rằng mọi người đều ngại ngùng nhưng dù sao gần đây Giản Thất cũng trở nên nổi tiếng, có người muốn nịnh bợ, cho nên không lâu sau đó chỗ ngồi bên cạnh cô đã chật cứng người.
Giản Thất rất bình tĩnh, rõ ràng đang cười nhưng luôn cảm thấy nụ cười đó như cười chuyện chẳng liên quan gì đến mình, thờ ơ và xa lánh.
Sở Vũ Hàm thi được điểm rất khả quan, trong lòng cực kỳ vui vẻ, khi đến còn hớn ha hớn hở, nhưng vừa đẩy cửa vào nhìn mọi người coi Giản Thất là trung tâm, tán gẫu với cô, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Cô đương nhiên biết kết quả của Giản Thất, kết quả kia dường như đều khiến mọi người trợn tròn mắt.
Đặc biệt thành tích của Giản Thất giờ đã bị giới truyền thông phanh phui, không nghi ngờ gì nữa, Giản Thất lại có thêm một cái mác là học bá!
Trước đây vì sắp đến kỳ thi đại học mà cô vẫn đang quay phim nên mọi người có rất nhiều ý kiến về thái độ học tập của cô ấy, nhưng bây giờ điểm số vừa công bố, không nghi ngờ gì nữa, những từ ngữ phỉ báng vào ngày công bố điểm đều trở thành thứ tát vào mặt.
Trong bữa tiệc tốt nghiệp mọi người đều khá lưu luyến nhau, ba năm cùng trường, sau hôm nay ai đi đường nấy rồi, dù gì không phải ai cũng may mắn trúng tuyển vào ngôi trường mình yêu thích.
Tối nay mọi người đều rất vui vẻ, dường như dự định tiệc tùng thâu đêm.
Mọi người chơi đến high.
Sở Vũ Hàm và một vài người bạn cùng lớp đang chơi trò oẳn tù tì uống rượu nhưng ánh mắt lại rơi vào Giản Thất - Người đang nghịch điện thoại trong góc.
Chuyển tầm mắt, rơi vào ly rượu trước mặt, khóe miệng cô giật giật, chào hỏi với người bên cạnh rồi rời khỏi phòng riêng, mười phút sau Sở Vũ Hàm quay trở lại, trực tiếp đi tới bên cạnh nơi để rượu và nước trái cây.
Nhìn mọi người xung quanh, không dấu vết cho một viên thuốc vào cốc rượu hoa quả.
Cầm ly rượu lên, cô lắc nhẹ ly rượu, khi viên thuốc trong đó đã tan hết, cô ta mới cầm hai ly rượu hoa quả đi về vị trí của Giản Thất.
"Thất Thất..." Sở Vũ Hàm nhẹ nhàng nói, trên mặt nở nụ cười tươi rói, giống như là bạn thân vậy, giống như trước đây hai người chưa từng lật mặt.
Giản Thất vốn đang xem phần phỏng vấn của đại học quân đội chính quy mấy năm trước, đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, cả người đều nổi da gà.
Một số người luôn không biết cách tém lại.
Giản Thất mặc kệ người ta nhưng Sở Vũ Hàm vẫn ngồi đó, với dáng vẻ dịu dàng: "Thất Thất, ngày mai chúng ta ai đi đường nấy rồi. Những chuyện trước đây là lỗi của tớ, tớ xin lỗi cậu, cậu nể mặt tình bạn bè bao nhiêu năm nay của chúng mình, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"
Sở Vũ Hàm đưa ly rượu trái cây có thuốc trong tay cho Giản Thất: "Nếu như cậu tha thứ cho tớ thì uống cùng tớ ly này đi, hay là bây giờ cậu không muốn tha thứ cho người bạn này? Thất Thất, xin lỗi..."
Biểu cảm của Sở Vũ Hàm thâm tình chân thành, bộ dáng người gặp người thương dường như nếu cô không chấp nhận lời xin lỗi này sẽ là cô sai.
Bạn học xung quanh cũng làm người tốt khuyên bảo: "Thất Thất, Vũ Hân xin lỗi cậu rồi, cậu hãy tha thứ cho cô ấy đi."
"Đúng đấy, đều là bạn học, có gì đáng hận vậy đâu?"
"Làm hoà đi."
Mọi người ầm ĩ, Giản Thất từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì.
Sở Vũ Hàm để hai ly rượu xuống, sau đó vươn tay nắm lấy tay áo của Giản Thất: "Thất Thất, phải làm thế nào cậu mới tha thứ cho tớ?"