Sáng sớm hôm sau, Coco không phải bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức của bản thân mà bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mơ màng một lúc lâu mới đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh.
"Alo?"
“Coco đại nhân, xảy ra chuyện rồi!” Giọng của trợ lý ở đầu dây bên kia vội vội vàng vàng, rõ ràng có chút gấp gáp.
"Có chuyện gì?"
"Sáng nay một phóng viên của công ty giải trí Châu San tung ảnh Thất Thất hôm qua đánh người ở club."
Trợ lý đầu bên kia điện thoại cứ nói không ngừng, Coco có chút đau đầu, tóc đỏ bù xù anh gõ gõ đầu, ký ức tối hôm qua chậm rãi hiện về.
Sau đó cả người mở to mắt kinh hãi.
Đ- má!
Con nhóc thối tha đó đã làm gì?
Đánh Thành Phong!
Coco che trán, bây giờ anh cảm thấy hơi suy sụp.
Anh say đến mức để Giản Thất đánh người trước mặt anh!
Đánh người cũng thôi đi, quan trong đối tượng là đại thiếu gia của nhà họ Thành!
Lần này thật sự tiêu rồi!
"Coco đại nhân? Coco đại nhân?" Người trợ lý bối rối gọi vài lần.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải quyết!” Coco cúp máy, ném điện thoại sang một bên, vò đầu bứt tai.
Đầu như cái ổ gà, nhìn vị trí mình đang ở bây giờ là căn phòng trong căn hộ của Giản Thất.
Kết cục thật sự chết rất thảm!
Vậy tại sao đêm qua anh ta lại uống nhiều rượu như vậy?
Rượu quả nhiên rất hại người, hỏng hết cả việc!
Đầu óc muốn bùng nổ, Coco bước ra khỏi phòng khách, không ngờ Giản Thất vừa từ cửa về, anh cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, cô dậy sớm như vậy sao?
"Em đi mua bữa sáng à?"
Nhìn bữa sáng trên tay, Coco tự hỏi: "Có sớm quá không?"
Giản Thất mặc bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, tinh thần sảng khoái hoạt bát, có vẻ đẹp trai của lưu manh.
“Đi tập thể dục buổi sáng, tiện mua cho anh canh tỉnh rượu và đồ ăn sáng, đi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn còn đi làm!” Giản Thất bỏ túi xuống, đi về phía phòng ngủ của mình.
Cả người Coco vẫn còn mơ màng nhưng cũng may anh phản ứng kịp, vươn tay nắm lấy cánh tay cô: "Em không gặp phóng viên ở dưới lầu à?"
“Gặp rồi.” Giản Thất bình tĩnh nói: "Còn cùng người ta tán gẫu một lúc, cho nên lên muộn vài phút!"
Nghe cô nói những lời nhẹ nhàng như vậy, trái tim Coco cực kỳ hoảng hốt.
"Tán gẫu? Em nói chuyện gì với bọn họ?"
"Hôm qua không phải đánh đại thiếu gia nhà họ Thành ở club sao? Bọn họ hỏi tôi chuyện như thế nào, còn hỏi tại sao tối hôm qua đưa anh về qua đêm?"
"Em nói thế nào?” Coco kinh hãi nhìn Giản Thất.
Nhìn bộ dạng của Coco, Giản Thất buồn cười: "Anh đoán xem? Đương nhiên là nói thật."
Cửa bị đóng lại, Coco đứng ở cửa gần như sụp đổ, không nhịn được vươn tay cào cửa: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, em nói sự thật gì rồi?"
"Em muốn tự tay hủy diệt bản thân à?"
Coco bây giờ gần như đang ở bờ vực suy sụp!
Chỉ sau vài tiếng đồng hồ sao lại đâm cái rổ lỗ to như vậy?
Giản Thất nhanh chóng tắm rửa xong, mở cửa, nhìn Coco đang tuyệt vọng buồn bã, không khỏi bật cười.
"Em nói gì với phóng viên?” Coco kinh hãi nhìn cô, rõ ràng lúc này anh lo lắng điều cô nói sẽ khiến anh ngất xỉu.