Tất cả mọi người đều sững sờ, bản lĩnh trợn mắt nói nhảm này mọi người đều nhìn thấy đấy.
Nhưng mà điều không ngờ là Đường Cận Ngự không làm gì người phụ nữ này, chỉ lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
"Tiểu Đường Đường, anh thế mà nỡ đuổi tôi đi sao..." Giản Thất đau lòng tuyệt vọng, cảm xúc nói đến là đến.
Bộ dáng đó trông giống như Đường Cận Ngự phụ tình người ta vậy.
Đường Cận Ngự hít sâu một hơi, mím môi, đột nhiên muốn ném người ra ngoài.
Giản Thất lau nước mắt, giả vờ buồn bã: "Tiểu Đường Đường, anh… dạ..."
Nói xong cô xoay người rời đi, đồng thời vươn tay kéo Kiều Bách đứng bên cạnh rời đi.
Khi người đi rồi, bầu không khí của cả phòng trong chốc lát có chút kỳ lạ.
Mọi người nhìn Đường Cận Ngự, có chút kinh ngạc vì anh ta không làm gì cả.
Người đàn ông bị Giản Thất hất rượu vào người cau mày: "Đường thiếu, còn là anh em không? Không thấy tôi bị cô ta hất rượu vào mặt à?"
Đường Cận Ngự dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đừng động vào cô ấy."
Người đàn ông hiển nhiên không ngờ Đường Cận Ngự nói như thế.
"Đường thiếu, anh vì con nhóc hôi hám vừa nãy mà cảnh cáo tôi sao?" Người đàn ông cười như không cười: "Cây tô thiết vạn năm cũng nở hoa cơ à? Cô gái đó là người của làng giải trí, lão gia tử nhà anh không phải ghét nhất làng giải trí sao?"
Lời nói của người đàn ông đã khiến cho biểu cảm của Đường Cận Ngự và người phụ nữ tóc dài vừa rồi thay đổi.
"Tôi còn có chuyện, đi trước đây." Đường Cận Ngự nói xong xoay người rời đi.
Đột nhiên bầu không khí trong toàn bộ phòng riêng trở nên càng kì lạ.
"Phong thiếu gia, anh hình như đắc tội Đường thiếu rồi, anh thật không biết nói chuyện*!” Mọi người nói đùa: "Anh còn không đi rửa rượu trên mặt anh đi.”
*Nguyên văn “chuỷ khiếm” (嘴欠): một từ địa phương Bắc Kinh, ý nói một người không biết ăn nói, nói những lời khiến người khác không thích nghe. (Nguồn: mạng)
Thành Phong trừng mắt nhìn người đàn ông.
Mọi người đều cười.
Giản Thất kéo Kiều Bách, đẩy cửa phòng bên cạnh, ca khúc Coco hát vừa dứt, thấy hai người đi vào, anh vội vàng chào: "Hai người sao đến chậm vậy?"
"Tôi vừa gặp một người đàn ông thối tha nên dạy dỗ chút!"
Giản Thất đưa tay ra đón lấy ly rượu trước mặt cô, vừa định uống thì Coco đã nhanh chóng cầm lấy, đặt lên tay cô một ly nước trái cây: "Uống cái này đi!"
Giản Thất không nói nên lời, liều mình uống cạn.
Coco nhìn Kiều Bách hỏi: "Em ấy dạy dỗ ai vậy?"
Kiều Bách bình tĩnh nói: "Đại thiếu gia Thành Phong của tập đoàn Thành Thị!"
Coco suýt xỉu: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, em lại gây chuyện cho tôi rồi! Người đàn ông kia mà em cũng dám chọc vào, em đúng là bê con mới sinh không sợ hổ, em không biết thân phận của vị gia kia à?"
"Thân phận gì?” Giản Thất bình tĩnh hỏi.
Coco: "..."
"Về chuyện này tôi sẽ xử lý!” Kiều Bách nói.
Coco đương nhiên biết Kiều Bách có năng lực này, vừa định gật đầu nói cám ơn, Giản Thất đã nói: "Kiều ảnh đế không cần ra tay, tôi sẽ khiến anh ta không dám động vào tôi!"
"Bạn học Giản Thất ơi, ngoan ngoãn chút cho tôi với!” Coco cảnh báo.
Giản Thất cong môi chớp mắt với Coco nở một nụ cười xấu xa: "Ok, tôi ngoan ngoãn uống nước."
Chuyện vừa xảy ra dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người, cả ba người đều chơi đến vui vẻ.
Giản Thất và Coco song ca một bản tình ca. Kiều Bách đang ngồi trên ghế sofa, điện thoại đổ chuông, nhấn vào WeChat, khi nhìn thấy tin nhắn được gửi đến anh bất giác cau mày.
Đợi khi Giản Thất và Coco hát xong Kiều Bách nói: "Tôi có việc phải làm, đi trước đây."
Mọi người đều biết Kiều Bách rất bận, cũng không cưỡng ép, để anh chào tạm biệt rồi rời đi, Giản Thất và Coco tiếp tục điên loạn!
Kiều Bách ra khỏi hội bữa tiệc, khi vừa tới cửa một chiếc Lamborghini màu đỏ đã dừng lại trước mặt anh, anh vô thức cau mày, dơ tay mở cửa xe ngồi lên đó.