Đạo diễn cầm lấy vừa nhìn cả người lập tức sững sờ.
Coco cũng lấy điện thoại ra mở lên.
Chỉ có Giản Thất là bình tĩnh nhất.
Chống hai chân lên bàn, tựa vào lưng ghế, ngáp dài.
Trên khuôn mặt cô treo một bộ dáng vô hại và lười biếng.
“Đây là chuyện gì vậy?” Coco kinh hãi nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Tại sao tôi không biết?”
“Cái gì?” Giản Thất nhận điện thoại.
"Trước sự công kích của mọi người đối với Giản Thất, tôi đã đưa ra hai phản ứng. Thứ nhất không có cái gọi là cọ nhiệt. Thứ hai Giản Thất là bạn tốt của tôi nhiều năm rồi, là bạn tốt trước khi vào giới giải trí. Đối với tôi mà nói vừa là người một người thầy và một người bạn, sự hợp tác này có thể coi là một trong những kỳ vọng của tôi. Thậm chí tôi hy vọng rằng lần sau khi hợp tác, chúng tôi có thể diễn với nhau nhiều hơn một chút. Trên người cô ấy có rất nhiều điều đáng để học hỏi. "
Giản Thất bình tĩnh đọc xong, liếc nhìn toàn bộ phòng họp, mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm.
Có vẻ như tất cả mọi người đang mong đợi câu trả lời từ cô.
Bây giờ cô cũng đang tự hỏi tại sao Kiều Bách giúp cô!
Giản Thất bình tĩnh cười và không nói.
Coco cũng muốn biết nhưng hiển nhiên biết rằng giờ phút này chính là cơ hội phản công.
"Giám đốc, hiện tại mọi chuyện đã xử lý xong, vẫn cần Giản Thất xin lỗi sao?"
Sắc mặt của giám đốc có chút xấu: "Dù sao thì trong chuyện này Giản Thất có chỗ sai, cô ta không nên không nghe sự sắp xếp của công ty."
Giám đốc chưa kịp nói xong thì cửa đã bị gõ, sau đó thư ký của ông ta bước vào, cúi đầu nói khẽ: "Giám đốc, tổng giám đốc đang tìm anh, có việc gấp."
“Có việc gì gấp?” Đạo diễn không vui, ông ta còn chưa xử lý Giản Thất!
"Hình như là được cấp trên đánh tiếng, chuyện này của Giản Thất sẽ không phải truy cứu, hơn nữa..." Thư ký không nói tiếp nhưng nhất định những lời sau nhất định làm cho giám đốc xấu hổ.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Giản Thất, đứng dậy rời đi.
Những người khác thấy ông chủ đã đi rồi, mọi người nghe những lời thư kí vừa nói cũng không dám nói gì, chỉ có thể đợi cấp trên thảo luận xong mới quyết định.
Mọi người rời khỏi phòng họp, cửa phòng đóng lại, Giản Thất không khỏi duỗi người.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?” Coco kéo cô.
"Tôi cũng không biết nữa, có thể là ảnh đế Kiều bị sắc đẹp của tôi mê hoặc nên muốn giải thích một chút, muốn nhân cơ hội để làm tôi hài lòng, kết bạn với tôi!"
Giản Thất cười đầy tự luyến: "Quả nhiên, xinh đẹp cũng là một lợi thế, bất cứ lúc nào cũng có anh hùng nhảy ra cứu mĩ nhân!"
"Em nghiêm túc chút đi!" Coco không khỏi nhắc nhở cô: "Kiều Bách là một người lạnh lạt như thế, có lời đồn Kiều Bách anh ta không thích con gái cho nên đây cũng là nguyên nhân em gần gũi Kiều Bách lại có nhiều người công kích em như vậy!”
“Cong?” Đôi mắt Giản Thất rạng rỡ: “Coco, cơ hội của anh đó~”
“Fuck, Giản Thất, con mẹ nó, tôi thẳng!” Coco không nhịn được bật ra.
“Được rồi, anh thẳng, không cần phải nhấn mạnh hoài!” Giản Thất mỉm cười qua quýt, một dáng vẻ tôi hiểu mà gật đầu với anh ta.
Mẹ nó!
Anh nhịn rồi đó!
Con nhóc thôi này bây giờ càng ngày càng thích trêu chọc anh!
"Em nói thật cho tôi, tại sao anh ta giúp em?"
“Tôi đã nói rồi, nhất định là mê mẩn nhan sắc của tôi!” Giản Thất bật cười, tự luyến lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trên người Coco, nhìn khuôn mặt trái phải của mình.
"Quả là một giai nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành!"
Coco: "..."
Em không biết xấu hổ à!
Nhìn bộ dạng u ám của Coco, Giản Thất chuyển chủ đề: "Đúng rồi, tại sao giám đốc kia lại nhắm vào tôi như vậy?"
Đặc biệt là ánh mắt nhìn cô, dường như muốn dồn cô vào chỗ chết!