Chương 9: Mưu kế đơn giản?

Vương Quan Lân vào doanh trướng, ngồi ghế chủ toạ trước bao kẻ chướng tai gai mắt. Lời vàng ý ngọc của Gã chẳng mấy người đoái hoài đến.

-Hoàng thượng đứng đầu thiên hạ, "Cai Quản" chính sự, không ai sánh bằng. Nhưng điều binh đánh trận vẫn phải nhờ đến Kim Đại soái.

Hai từ "cai quản" của tướng lĩnh họ Bàng như cắn vào mông của Quan Lân. Gã biết tênkia có ý nói kháy nói đểu. Lại còn xếp hoàng thượng thấp hơn Kim Đô uý một cách công khai. Nếu không phải đang trong thế yếu, đã mang cả họ của gã đi tru di Cửu tộc.

- Bàng tướng quân nói không sai, trẫm ngồi ở hoàng cung đương nhiên không rõ việc quân như Kim Đại Soái, nhưng cũng có nghiền ngẫm binh pháp rồi a. Ngồi ở đây cũng không giống vịt nghe sấm.

Kim Đại soái vội lái câu truyện sang một hướng khác.

-Hoàng thượng, Tây Nam Quốc, Đông Nam Quốc và Trung Thiên Đế Quốc, liên minh ba nước đang vây khốn chúng ta. Người anh minh thần vũ, có cao kiến nào để giải nguy hay chăng.

Vương Quan Lân hừ lạnh, tên Kim Đại Soái quả nhiên khéo thật, muốn hạ uy thế của ta trước tướng lĩnh hay sao. Cũng may gã đã đọc chút binh thư tronghoàng cung, nên không đến núi mù tịt.

Gã quét mắt một lượt, nhìn đến Chiến Đồ trong doanh trướng, Chiến đồ là bản đồ được mô phỏng từ cát, độ chính xác cao và dễ hình dung.

Trên chiến đồ đã bày sẵn vị trí Liên Quân cũng như quân của Nam Thiên Quốc.

- Liên Quân Ba nước, người đông thế mạnh, nhưng không dốc toàn lực đánh vào Hoa Vô Khẩu, cho thấy nội bộ của Liên Quân chưa thực sự gắn kết. Ba nước tiến công từ ba hướng, xấu xé Nam Thiên Quốc nói không chừng đã va chạm lúc "chia bánh" Giờ xông vào Hoa Vô Khẩu nhất định tổn thất nghiêm trọng, không phe nào muốn chịu thiệt.

Kim Đại soái gật gù.

- Hoàng thượng thánh minh, vừa nhìn chiến đồ đã biết Liên Quân người đông nhưng thiếu gắn kết, bên trong từng cánh quân từng xảy ra tranh chấp tài vật. Nhờ vậy nên Hoa Vô Khẩu mới đứng vững cho tới giờ.

- Chuyện này có gì khó, con nít nhìn qua cũng biết. Nhưng quân ta cố thủ chỗ nàymãi, tài lực eo hẹp, lòng quân hoang mang, về lâu về dài cũng bị đè chết. Làm sao để đuổi ba quân, đó mới là vấn đề.

Tình hình này khó mà thương thảo nghị hoà, kẻ địch có đến ba, muốn cả ba rút quân không dễ.

- Hoàng thượng, chúng thần ngồi cắn hạt bí sưng hết cả miệng cũng chưa nghĩ ra biện pháp chu toàn.

- Cổ nhân có câu, biết địch biếtta trăm trận trăm thắng. Phe nào yếu thì ta đánh trước. Hiện tại quân lực của ta còn bao nhiêu?

- Tại Hoa Vô Khẩu đang có hơn năm vạn, nếu dốc toàn lực mộ thêm binh thì lên 8 vạn đủ sức đánh với Tây Nam Quốc một trận, quân này mạnh về khí giới, nhưng ít lương thảo. Phe này cứ năm ngày lại tiến đến Hoa Vô Khẩu một lần.

Vương Quan Lân nhìn trên chiến đồ, bất giác nở nụ cười.

-Vậy thì đánh Tây Nam Quốc, Kim đại soái chọn cho ta ngàn tinh binh, trận đầu để ta đánh.

-Không được! như vậy quá mạo hiểm. Dùng Binh kỵ nhất nóng vội, hoàng thượng, người quá hấp tấp rồi.

-Các ngươi dám kháng lệnh sao? Lần này không điều động toàn quân, các ngươi suy điều gì chứ.

Kim Đại soái ngẩn người trong mấy phút.

- Được, hoàng thượng đã quyết mạt tướng không dám không tuân. Nhưng nếu lần này người thất bại. Việc chính sự sẽ do mạt tướng quyết định.

Kim Ngạc Bưu nghi hoặc mưu kế của Quan Lân bày ra. Nhân dịp này đặt ra một ván cược. Nếu như gã thua, binh quyền và quyền làm chủ Nam thiên quốc phải giao cho Kim Ngọc Bưu.

Vương Quan Lân thầm nuốt nước bọt. Tên Kim đại soái thực sự muốn tước quyền lực. Nhưng ít ra ôngta không trơ trẽn tước luôn mà vẫn cho Quan Lân một cơ hội.

- được! Nếu trẫm thua, binh quyền và vương vị Nam Thiên Quốc. Giao lại cho trung thần Kim Ngạc Bưu.

Thủ hạ dưới trướng của Kim Ngọc Bưu mừng ra mặt, một tên mặt búng ra sữa háo thắng, lại liều mình ra xông trận. Lại còn không điều động toàn lực.

"Đúng là ngựa non háu đá. tưởng quân địch là chốn hậu cung của ngươi chắc. lần này ra trận không khéo lại khóc nhè. Lúc đó lão tử cũng không cứu ngươi a."

"Kim Đại Soái quả nhiên cao minh, nhân dịp này, vừa mượn kẻ địch triệt hạ hôn quân, lại danh chính ngôn thuận làm vua một cõi."

Tuy vậy, nhưng những thủ hạ của Kim Ngạc Bưu lại không rõ, vì sao đại soái của mình lại đi tuyển chọn tinh binh giao cho hoàng thượng. Thật mâu thuẫn.

- Hoàng thượng, người tin vào kế hoạch của mình sao?

- Niềm tin của trẫm vào trận đánh này cũng giống như lòng tin của Kim Đại Soái với Trẫm.

-Mạt tướng mong niềm tin của mình đạt đúng người...

... Doanh trướng Tây Nam Quốc ngày hôm sau.

- Ngươi nói sao, đám rùa rụt đầu Nam Thiên Quốc hôm nay chủ động ra khiêu chiến.

- Dạ vâng, hôm nay chủ trận là một tên trẻ tuổi, mặc Kim Giáp, cưỡi chiến mã ra trận. Ăn nói hống hách, giờ đã bị quân của ta lùa đi như lùa vịt, chạy tới Mê Lâm Lĩnh.

chủ tướng Tây Nam Quốc là Trác Nhật Minh, nghe đến Kim Giáp, chiến mã. Đôi mắt bỗng sáng rực.

- Thì ra là tên hôn quân, Vương Húp Tông. Hắn muốn ra trận thị uy với toàn quân, nhằm cỗ vũ sĩ khí đây mà.

Trác Nhật Minh nhìn lên Chiến Đồ.

- Đúng là trẻ con! định dụ ta đến Mê Lâm Lĩnh, địa hình hiểm trở. Ngươi đặt mai phục ở đó rất khá đấy. Rất hợp với ý của ta... Ha ha ha.

Bắt được Vương Húp Tông, Hoa Vô Khẩu lập tức tan rã. Nam Thiên Quốc bại dưới tay của ta... Chuyện này hệ trọng, phải ghi vào nhật ký, mai này khoe với con cháu.

Trắc Nhật Minh nghe tin Vương Húp Tông đích thânra trận. Trong lòng háo hức khó tả. Liền điều động binh mã vây lấy Mê Lâm Lĩnh.

Trên đường dẫn binh, một quân sư Tây Nam Quốc nói với chủ tướng.

- Trác tướng quân, đây không phải là kế điệu hổli sơn đấy chứ? Đại Quân ở Hoa Vô Khẩu vẫn chưa có xuất kích.

Trác Nhật Minh cười thầm.

- Quân sư khéo lo. Nội gián bên trong Hoa Vô Khẩu báo về, tên hôn quân này vốn không chiếm được lòng tin tướng sĩ. không phải gã không muốn xuất toàn quân, mà là không thể... Hôn Quân hám gái, nghĩ ra được diệu kế dụ ta đến Mê Lâm Lĩnh tưởng là hay, hoá ra lại tự biến chỗ này thành hố chôn mình.

Quân sư quên rằng còn hai đồng minh của chúngta sao? đám người Hoa Vô Khẩu không dám xuất binh đâu.

Mê Lâm Lĩnh là một khu rừng trúc rộng đến mấy dặm. Con đường độc đạo dẫn tới một con sông lớn, Vương Húp Tông dẫn quân vào đây chính là đưa mình vào đường cùng.

Đại Quân Tây Nam Quốc đã vây kín phạm vi Mê Lâm Lĩnh, nghe tiếng pháo hiệu lập tức siết chặt vòng vây, từ từ tiến vào.

Chỗ này rậm rạp, rất thích hợp đặt cơ quan mai phục. Truyền lệnh xuống dưới lục soát thật kỹ cho bổn tướng, nhất định phải bắt được Vương Húp Tông.

Mất mấy giờ lùng sục trong rừng trúc, Trác Nhật Minh nghe Thuộc hạ báo về, chẳng tìm thấy chút dấu vết của Quân Mai phục. Còn đám binh mã đuổi theo Vương Húp Tông lại bất lực nhìn địch nhân liều mình bơi qua sông.

- Sao, bơi qua sông? Khốn kiếp, mồi ngon như vậy lại để sổng mất.

Quân sư tặc lưỡi.

- Tướng quân, mau thu quân, Chúng ta trúng kế rồi.

Trác Nhật Minh hậm hực, sai thuộc hạném pháo hiệu thu quân. Lập tức quay về doanh trại.

Biết đối phương dùng mưu kế mà vẫn đâm đầu vào. Trác Nhật minh nhận ra thì đã trễ, doanh trại bị địch nhân đột kích, chỉ còn một đống tro tàn.

- Đồ chó đẻ, Vuông Húp Tông! Ta đã xem thường ngươi mất rồi.

Quân sư đứng phía sau tặc lưỡi thở dài.

-Biết ngay là kế điệu hổ li sơn. Tướng quân quả thực khinh suất.

- Giờ này nói có ích gì chứ. Mau triệu tập toàn bộ binh lực. Tiến Đánh Hoa Vô Khẩu. Quân Sư viết thư cho Liên Quân, bảo họ xuất binh tri viện. Ta không tin, Mười mấy vạn quân không đè nát được Hoa Vô Khẩu nhỏ nhoi.

- Tướng quân xin người bớt giận. Quân ta vừa tốn sức trong Mê Lâm Lĩnh, doanh trại bị thiêu rụi, xuất binh lúc này vô cùng bất lợi. Dù lão phu gọi được hai phe kia, đến sáng mai họ mới hội quân với chúng ta.

Việc cấp bách lúc này, phải dựng lại căn cứ. Rất có thể tối nay Hoa Vô Khẩu sẽ đánh lén.

Trách Nhật Minh gồng người, nghiến răng ken két.

- Bọn Chúng dám?

-Cương đao dễ tránh, tên lén khó phòng.