“Thu thập như thế nào?” Cố Phong Hoa thuận miệng hỏi một câu.
“Chụp bao bố, đánh.” Lạc Ân Ân trả lời.
“Chúng ta có bao tải sao?” Cố Phong Hoa nghi hoặc nhíu mày.
“Có, ngày đó ta mua không thiếu.” Lạc Ân Ân nghiêm túc gật đầu.
Cố Phong Hoa: “......” Xem ra Lạc Ân Ân làm không ít chuyện như vậy.
Bất quá, nàng thích. Nhưng mà, Lạc Ân Ân vẫn quá thiện lương. Phong cách của Cố Phong Hoa không phải vẻn vẹn đánh một trận là coi như xong. Nàng chẳng những muốn đánh, còn muốn nhổ lông, nhổ một cọng cũng không chừa lại.
“Nhổ lông? Bọn hắn có lông dài hả?” Cái này đổi thành Lạc Ân Ân nghi hoặc.
Cố Phong Hoa khoát tay không giảng giải. Thời khắc này, Lạc Ân Ân còn chưa biết nhổ lông là có ý gì nhưng không bao lâu thì sẽ hiểu. Tiếp đó, dưới sự dạy dỗ của Cố Phong Hoa, Lạc Ân Ân trên đường hắc hoá một đi không trở lại.
Một đợt người sau lưng theo từ đầu tới cuối phía xa, Cố Phong Hoa cũng không gấp mà cùng Lạc Ân Ân chậm rì rì đi lên phía trước. Buổi trưa, lấy ra bánh bao thịt cùng nước trái cây đã chuẩn bị, sau khi ăn xong một bữa liền đi tiếp. Tận tới đêm khuya mới tìm chỗ đất bằng, chuẩn bị đóng quân dã ngoại.
Ăn nhờ ở đậu Lạc Ân Ân lúc này liền hoàn mỹ thể hiện giá trị của mình, cần mẫn mắc lều vải, đỡ đống lửa, xiên nướng giá nướng nướng thịt, giúp nấu canh.
“Oa, Phong Hoa, những gia vị này ngươi cũng chuẩn bị. Bất quá trù nghệ của ta rất bình thường, chịu đựng ăn đi.” Lạc Ân Ân có chút ngượng ngùng nói.
Cố Phong Hoa nhìn Lạc Ân Ân kín đáo đưa cho nàng một chuỗi thịt đen nhìn không ra nguyên hình, im lặng thật lâu. Cái này gọi là "rất bình thường"? Đây là thức ăn hắc ám mới đúng chứ? Cái thứ này có thể ăn được sao?
Còn có canh Lạc Ân Ân nấu, Cố Phong Hoa uống một ngụm liền phốc phun ra, nhìn chằm chằm vào Lạc Ân Ân: “Ân Ân, ngươi có phải cảm thấy gia vị không phải ngươi xuất tiền mua nên bỏ vào đại không? Ngươi thả bao nhiêu muối hả? Nửa bình?”
Lạc Ân Ân ngượng ngùng nở nụ cười: “Không có nhiều như thế, kém nửa bình một chút thôi. Chỉ có non nửa bình, thật sự.” Cố Phong Hoa nhìn bình muối lớn trong tay Lạc Ân Ân, cảm thấy rất tâm tắc.
Không có cách nào, Cố Phong Hoa không thể làm gì khác đành tự mình động thủ, tài nấu nướng của nàng mới là "có thể ăn" thứ thiệt, nhưng không tính là mỹ vị. Canh đi, cũng miễn cưỡng cửa vào. Bất quá còn tốt, nàng am hiểu duy nhất chính là nướng thịt. Đêm nay nướng một trận thịt ăn đi.
“Ngươi tốt nhất luyện tài nấu bếp, nếu không về sau ngươi làm đồ ăn tự chính ngươi ăn.” Cố Phong Hoa lạnh rên một tiếng.
Lạc Ân Ân xụ mặt.
Ăn uống no đủ, chuẩn bị ngủ. Bóng đêm càng ngày càng sâu, những người kia cũng nên có chút hành động. Sau khi Cố Phong Hoa cùng Lạc Ân Ân tiến vào lều vải, qua thời gian một nén hương, có năm người lặng lẽ tiếp cận lều vải của các nàng. Đống lửa ngoài lều còn đùng đùng thiêu đốt lên, vì tĩnh dật ban đêm mang đến một tia đột ngột.
Năm người rón rén tới gần lều vải, nhưng vừa lặng lẽ xốc màn cửa lều vải lên, sau lưng lại truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
“Các ngươi muốn chết hay muốn ăn phân?” Giọng nói băng lãnh cùng tức giận của Lạc Ân Ân chợt vang lên.
Năm người cả kinh, vừa mới chuyển đầu, tiếp theo chính là mắt tối sầm lại.
Cố Phong Hoa biết Lạc Ân Ân không phải người lương thiện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe được từ ngữ uy hϊếp như vậy. Muốn chết hay muốn ăn phân? Nàng nghĩ hai lựa chọn này đối với bất luận kẻ nào cũng đều rất chật vật.
Tiếp theo chính là tràng diện Lạc Ân Ân treo năm người kia lên đánh, Cố Phong Hoa ở một bên ăn dưa xem kịch, có đôi khi còn trợ uy: “Ân Ân, đánh vào mặt của hắn, đúng rồi, chính là khuôn mặt ấy.”
Chờ Lạc Ân Ân treo những người kia lên đánh xong, Cố Phong Hoa nhìn mấy người mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao, lúc này mới đứng lên chậm rãi nói: "Lột bao đồ của bọn họ, trên người có vật gì đáng tiền cũng lột hết.”
Gì? Lạc Ân Ân quay đầu, mở to hai mắt nhìn Cố Phong Hoa, nhất thời không biết lời này có ý gì. Không phải đoạt minh bài thân phận là được rồi hả?
“Nhổ lông đó. Bọn hắn muốn gây bất lợi với chúng ta, chẳng lẽ không cần phải trả giá một chút sao?” Cố Phong Hoa một bộ đương nhiên, nhìn Lạc Ân Ân bằng ánh mắt yêu mến trí chướng.
Nhãn tình của Lạc Ân Ân sáng lên, nguyên lai đây chính là nhổ lông! Nàng phảng phất mở ra một đạo cửa chính của thế giới mới, hào hứng lấy hết bao đồ của những người nằm trên mặt đất kia, chồng chất bên cạnh đống lửa. Lại lấy hết các minh bài mà bọn họ thân mang cùng các loại vũ khí đáng giá. Nếu là nhổ lông, vậy thì nhổ sạch sẽ một chút đi. Loại sự tình này, nàng thích.
Cố Phong Hoa hái tiểu bạch hoa bên tai rồi ném xuống đất, vân đạm phong khinh nói: “Tiện Tiện, ném những người này ra xa một chút, còn có, lột sạch quần áo bọn hắn rồi ném cách xa bọn hắn một chút.”
Lạc Ân Ân nghe xong lời này, sợ hãi nhìn Cố Phong Hoa, càng kinh sợ hơn khi nhìn thấy tiểu bạch hoa mà Cố Phong Hoa ném xuống đất trong nháy mắt dài ra dây leo, tựa như một người có tay có chân, mà đầu nó là đóa tiểu bạch hoa.
Tiếp đó nàng liền thấy một màn quỷ dị. Tiểu bạch hoa kia duỗi dây leo ra, hoảng hoảng du du cuốn mấy người lên trên đất như tay xách nách mang túi gạo, hướng về nơi xa hoạt động mà đi, dần dần biến mất trong màn đêm.
“Cái kia, cái kia, đó là yêu sủng của ngươi sao?” Lạc Ân Ân không biết nên kinh dị Cố Phong Hoa nói lời kinh người trước, hay là nên kinh dị tiểu bạch hoa bên tai Cố Phong Hoa lại là một con yêu thực trước. Xem như Thánh sư nàng cũng không có biện pháp khống chế yêu thú.
Bởi vì loại sủng vật này không phải dễ dàng có được. Hiện nay trên đời cũng chỉ có ngự thú sư có thể khống chế yêu thú giúp chính mình chiến đấu, thực lực càng cao tự nhiên có thể cưỡi yêu thú cũng càng nhiều càng lợi hại. Chỉ là, Cố Phong Hoa là ngự thú sư sao? Nàng sao không biết.
"Ừ.” Cố Phong Hoa tùy ý ứng tiếng, tiếp đó đi đến trước mặt Lạc Ân Ân, ngồi xổm xuống bắt đầu lật mấy bao đồ mà Lạc Ân Ân đã cướp về. Những người này tất nhiên không có vòng trữ vật như nàng, rất nhiều thứ đều tự mình vác trong bao đồ. Cố Phong Hoa lật tới lật lui, trên mặt lộ ý ghét bỏ: “Không có đồ nào tốt cả, tiền ngươi nhận lấy đi, ngươi nhìn lại một chút mấy đồ ngươi thấy hữu dụng cũng phân ra, còn đồ vô dụng thì ném đi.”
“Phong Hoa, ngươi là Thánh sư hay là Ngự thú sư thế?” Lạc Ân Ân vẫn còn khϊếp sợ, trừng to mắt vấn đạo.
“Thánh sư.” Cố Phong Hoa ngáp một cái.
"Vậy vũ khí của ngươi là gì?” Lạc Ân Ân nghi hoặc. Thánh sư bởi vì có thể tu luyện thánh khí, trời sinh nắm giữ thánh linh căn nên được xưng là Thánh sư. Mà Thánh sư thường thường có vũ khí của mình, hoặc đánh nhau bằng quyền cước. Thế nhưng Cố Phong Hoa trông yếu xìu như vậy, nhìn thế nào cũng không giống Thánh sư thể lực tăng mạnh quyền đấm cước đá sáp lá cà nha.
"Là thanh kiếm.” Cố Phong Hoa lười biếng trả lời, “Bình thường lười nhác lấy ra. Ta đi ngủ trước nha Ân Ân. Buồn ngủ quá~”
“Ngươi là Thánh sư thì sao có thể có Yêu thực chứ?” Lạc Ân Ân nghi ngờ hơn. Đây không phải là thứ chỉ Ngự thú sư mới có sao? Yêu thú có thể trợ giúp chủ nhân chiến đấu, Yêu Thực, nhưng có thể khống chế hay không chỉ có thể là ngự thú sư thôi.
(Nghề nghiệp trong truyện này, trước mắt có năm loại: Thánh Sư, Ngự thú sư, Luyện đan sư, Luyện khí sư, Trận pháp sư. Nghề nghiệp ẩn núp, về sau lại vạch ra).