Chương 10: Mặt dày mày dạn dính vào

“A, ngươi nói Tiện Tiện à, chính nó mặt dày mày dạn dính vào người ta.” Thanh âm của Cố Phong Hoa càng ngày càng mông lung, đi vào lều vải lại rụt về ngủ.

"Tiện Tiện?” Lạc Ân Ân lặp lại.

"Là Tiện trong tiện nhân.” Cố Phong Hoa nói xong câu này, không còn âm thanh nữa mà ngủ thϊếp đi.

Lạc Ân Ân: “......”

Nàng chỉ muốn biết, cái tên này do chủ nhân là Cố Phong Hoa đặt cho hay là con Yêu thực tự mình đặt. Chỉ có điều, bất kể là ai trong hai người đặt tên, hình như cảm giác đều...... đều một lời khó nói hết.

Bất quá nàng thật chưa từng nghe nói có Yêu thực tự mình dính vào loài người, Yêu thực trên đời này vốn thưa thớt, về căn bản hiếm đến thấy thương. Thực vật cùng thú vật không giống nhau, thực vật tu luyện khó khăn hơn nhiều, Yêu thực có thần trí lại càng lác đác không có mấy, cho nên Yêu thực càng cường đại sẽ càng khó thuần.

Loại Yêu thực cường đại hiếm hoi này, Cố Phong Hoa lại có một nhánh, hơn nữa thoạt nhìn trí thông minh cao vô cùng. Lạc Ân Ân cảm giác đêm nay nàng lại mở thêm một thế giới mới!

Một hồi, Lạc Ân Ân liền thấy con Yêu thực tên Tiện Tiện kia huyên náo sột xoạt dắt trở về, không để ý đến Lạc Ân Ân một mặt quỷ dị mà chui vào lều vải, biến thành một đóa tiểu bạch hoa, trở lại bên tai Cố Phong Hoa rồi cùng ngủ. Trong đầu Lạc Ân Ân đều là bộ dáng khoe khoang của dây leo Tiện Tiện kia.

Cố Phong Hoa một đêm vô mộng, ngủ sảng khoái. Lạc Ân Ân thì một đêm đều không ngủ ngon, chuyện tối hôm qua thật sự là đổi mới tam quan của nàng, mở ra thế giới mới, nàng nhất thời không thể tiếp nhận, làm sao cũng không ngủ được.

Buổi sáng, Cố Phong Hoa liền thấy Lạc Ân Ân treo lên đôi mắt quầng thâm, mặt mày ủ dột chào nàng: “Phong Hoa, chào sáng.”

“Oa, ngươi đã làm gì mà sao mắt quầng thâm sâu như vậy?” Cố Phong Hoa nhìn dáng vẻ của Lạc Ân Ân mà sợ hết hồn.

“Không có gì. Ta nấu cháo, tới ăn chút không?” Lạc Ân Ân bưng bát lên, đưa tới trước mặt Cố Phong Hoa, “Ta đã nếm qua, cảm thấy có thể ăn được.”

Cố Phong Hoa cúi đầu nhìn thứ trong chén trong tay Lạc Ân Ân, khóe miệng co quắp. Thứ xanh xanh niêm hồ hồ giống như nước mũi là cháo hả? Có thể ăn được? Sáng sớm xin đừng đùa nàng nha. “Cháo” như thế nhìn mà buồn nôn. Nàng còn chưa ăn cái gì đâu, lấy cái gì để nôn chứ?

“Ta thả chút rau vào, ngươi đừng thấy màu sắc không dễ nhìn, có thể ăn thật.” Lạc Ân Ân đoán chừng bản thân cũng cảm thấy bề ngoài của cháo này thực sự không dễ nhìn, ngượng ngùng vừa cười vừa nói.

“Không được, ngươi tự ăn đi. Ta, ta ăn cái khác.” Cố Phong Hoa khoát tay, lấy ra một khối màn thầu, nướng nướng trên đống lửa, uống chút nước nóng chịu đựng ăn. Haiz, có một đồng đội am hiểu thức ăn hắc ám, lòng hơi mệt mỏi nha. Cố Phong Hoa nhai màn thầu, nhìn Lạc Ân Ân thấy chết không sờn uống một ngụm cháo nàng nấu, tiếp đó liền thấy sắc mặt của nàng phát xanh trong nháy mắt rồi quay đầu phun ra.

Vãi cức! Cố Phong Hoa khóe miệng giật một cái. Còn tốt, chính mình không uống cháo kia.

Ăn xong điểm tâm, hai người lần nữa xuất phát. Đi ba ngày, các nàng đã dần dần thoát ly ngoại vi, tiến nhập bên trong dãy núi. Ba ngày này, Cố Phong Hoa đều ăn mấy đồ trong vòng trữ vật, đối với thức ăn hắc ám của Lạc Ân Ân, Cố Phong Hoa đã nhanh chóng có bóng ma tâm lý.

Một ngày này, hai người đi tới trưa, bụng đói kêu vang mới chuẩn bị dừng lại ăn trưa. Hai người ngồi xuống, Cố Phong Hoa lấy bánh bao thịt từ trong vòng tay ra. Cố Phong Hoa thở dài, nàng hơi nhớ đồ ăn trong nhà, hơi nhớ đủ loại bàn tiệc lớn ở Trích Tinh lâu. Nào là lát cá dấm đường xốp giòn, thiệu tử tuỷ ngưu sống, thịt thỏ hầm bạc hà, sườn kho, cá ướp muối chưng hoa thịt, thịt nam nhũ hương sắc, gà chưng lá sen, tam tiên kho mặt, cà hương phú quý, gạch cua đậu hũ......

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Phong Hoa càng ngày càng bi thương trong lòng. Rèn luyện hai tháng, mặc dù có đồ ăn tạm trong vòng trữ vật, nhưng ăn vặt cùng nguyên liệu nấu ăn chiếm đa số, đồ ăn có thể nấu được tương đối ít. Vòng trữ vật có thể giữ tươi, bỏ vào dạng gì lấy ra vẫn là cái dạng ấy, cho nên Cố Phong Hoa mới bao hết mấy đồ ăn sẵn mà bỏ vào.

Chỉ có điều, chút thức ăn này nhiều nhất có thể ăn tám đến mười ngày, mà tài nấu nướng của nàng bình thường thôi, tài nấu nướng của Lạc Ân Ân thì không cần nói. Xem ra sau này, một đoạn thời gian dài phải ăn mấy món không được mỹ vị rồi.

Sau khi Lạc Ân Ân ăn xong một miếng bánh bao thịt cuối cùng, bỗng nhiên nhíu mày, lên tiếng nói: “Phong Hoa, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Cố Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía trước, đáp: "Ừ, tựa hồ có tiếng đánh nhau.”

“Chúng ta đi xem một chút.” Lạc Ân Ân đứng dậy.

“Cũng được, xem có thể nhặt nhạnh chỗ tốt hay không.” Cố Phong Hoa nhét bánh bao thịt trong tay vào miệng, đứng dậy đi theo.

Nghe thấy bốn chữ "nhặt nhạnh chỗ tốt", bước chân Lạc Ân Ân lảo đảo một cái. Cảm giác cùng một chỗ với Phong Hoa, mỗi ngày đều có thể mở ra mấy thế giới mới. Loại cảm giác này, kinh dị đi qua chính là bổng bổng đát.

Hai người lặng lẽ tiến lên, ngồi xổm đằng sau tảng đá lớn, nhìn về phía trước liền thấy ba người đang vây công một tên mập, còn là một tên mập khá linh hoạt. Rõ ràng, mấy người này cũng là người học viện, bởi vì họ đều mặc đồng phục màu trắng xanh đan xen mà học viện phát.

“Thức thời, mau đem minh bài của ngươi cùng trong túi xách cái gì cũng giao ra, nếu không thì đánh gãy tứ chi của ngươi.” Tên cầm đầu trong ba người vây công mập mạp kia một mặt khói mù nói.

“Ngươi nói giao liền giao, vậy ta chẳng phải là rất mất mặt?” Mập mạp linh hoạt né tránh, còn mở miệng trào phúng, "Đánh gãy tứ chi của ta? Các ngươi có tin tiểu gia đánh gãy ngũ chi của các ngươi không!”

Tại địa phương bí mật xem cuộc chiến, Cố Phong Hoa nói khẽ với Lạc Ân Ân: “Không nghĩ tới, cái tên mập mạp này thế mà lại giảng màu vàng chê cười.”

Cái gì màu vàng chê cười? Lạc Ân Ân chớp mắt, đối đầu với ánh mắt yêu mến trí chướng của Cố Phong Hoa, thật lâu mới phản ứng được mập mạp nói "ngũ chi" là có ý gì. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mặt của Lạc Ân Ân liền đỏ lên.

Cố Phong Hoa không để ý ngây thơ thiếu nữ Lạc Ân Ân, mà là quay đầu tiếp tục quan sát trận chiến.

“Chúng ta xuất thủ giúp hắn không?” Lạc Ân Ân thấp giọng hỏi. Rõ ràng ba người kia là phía muốn đánh cướp, mập mạp là người bị hại.

“Xem trước một chút lại nói sau......” Cố Phong Hoa chậm rãi nói, bỗng nhiên cái mũi một quất, ánh mắt chuyển đến một bên khác, tiếp theo chính là thế "sét đánh không kịp bưng tai" đứng lên xông ra ngoài, như đinh chém sắt hô, "Đương nhiên muốn giúp! Những người này đơn giản vô sỉ cực điểm, thế mà ăn cướp công khai! Chúng ta đương nhiên phải giúp vị tiểu ca anh tuấn kia rồi!”

Lạc Ân Ân há to mồm, sự tình chuyển ngoặt quá nhanh, nàng có chút phản ứng không kịp. Lúc này, nàng ngửi thấy một cỗ dị hương, tiếp đó nhìn theo hướng Cố Phong Hoa mới nhìn hồi nãy, bỗng nhiên có chút minh bạch vì sao Cố Phong Hoa ngay từ đầu nói muốn đứng ngoài quan sát sửa máy nhà dột lại thay đổi chủ ý muốn cứu tên mập mạp kia.

Thời điểm tên mập mạp bị tập kích rõ ràng đang nấu cơm, mà dị hương vừa rồi phát ra từ đồ ăn tên mập mạp làm.

Nghĩ rõ ràng những điều này, tâm tình Lạc Ân Ân rất là phức tạp, rất là vi diệu. Vừa rồi, hình tượng chính nghĩa lẫm nhiên của Cố Phong Hoa trong lòng nàng nháy mắt sụp đổ.

Cố Phong Hoa xông tới, trực tiếp đi lên đánh người -- dĩ nhiên không phải. Nàng trực tiếp thả ra tiểu bạch hoa Tiện Tiện, chỉ huy Tiện Tiện đi treo ba người kia lên đánh.

Ba người như thế nào sợ hãi kêu có Yêu thực, tiếp đó bị treo lên đánh, Cố Phong Hoa không quản. Nàng đang một mặt ôn nhu mỉm cười nhìn tên mập mạp kia: “Ngươi không sao chứ?”